Chương 954: Tìm tới Việt Hoàng, giết hắn (2)
Trong ngoài Thanh Dương Tông lúc này, đang có rất nhiều sứ giả của các đại tiên môn tụ tập, những người này có thể được chọn là sứ giả, thay mặt tiên môn của mình tới bái phỏng, tất nhiên bất kể là tu vi hay là năng lực xử sự đều rất mạnh. Lúc này lại dưới một mảng náo nhiệt, lờ mờ phát giác Thanh Dương Tông có dấu vết điều động đệ tử, trong lòng đều cảm thấy có chút cổ quái, khi đang thầm nháy mắt cho nhau, chợt nghe ở phương hướng Tiểu Trúc Phong có tiên ý dao động, sau đó vô số linh quang phá không bay lên, dừng một chút trong không trung, sau đó thì lao thẳng tới hướng bắc!
- Dẫn đầu chính là lục đạo khôi thủ?
Mọi người từ trong những điểm linh quang đó phân biệt ra khí tức của Phương Nguyên, trong lòng đều rất hiếu kỳ.
Mà đám trưởng lão của tứ đại tiên môn, trong lòng lại cả kinh, đều nhao nhao hỏi Thanh Dương tông chủ:
- Phương trưởng lão đi đâu thế?
Thanh Dương tông chủ cười khổ, thở dài một tiếng:
- Hắn đi tới Việt vương đình!
Các tu sĩ nghe thấy những lời này, lập tức kinh hãi:
- Sao lại cấp bách như vậy?
Lần này, toàn bộ Thanh Dương Tông trên núi dưới núi đều lập tức trở nên náo nhiệt.
Phương Nguyên đi gấp, hơn nữa chỉ dẫn theo hai mươi ba mươi đệ tử trẻ tuổi, quần áo nhẹ ra trận, mà vừa rồi để người ta phát hiện người điều động nhân mã vốn chính là Thái Thạch trưởng lão, hắn lúc này đang cùng Vân trưởng lão vẫn chưa điều động nhân mã xong.
Nhưng thấy Phương Nguyên đã đi rồi, liền cũng chẳng bận tâm nữa, lập tức vội vàng đi theo...
Đây là tông chủ phân phó, tuy Phương Nguyên không cần, nhưng hắn vẫn lo lắng cho Phương Nguyên.
Có hai vị trưởng lão này đi theo bên cạnh, cũng tiện tùy thời phòng bị, bảo hộ.
Mà trưởng lão, thậm chí là tông chủ của tứ đại tiên môn khác, nghe thấy những lời này, cũng đều rối ren không thôi, lập tức truyền tin cho tông chủ, vội vàng sai tiên môn phái người tới Việt vương đình, một là để chiếu cố Phương Nguyên, hai là xem có mang tới được công dụng gì không.
Trải qua chuyện đại điển tấn thăng của Phương Nguyên, bọn họ đều đã quyết định, liên minh của ngũ đại tiên môn đã trở thành đại sự hàng đầu của bọn họ, lúc này, nếu Phương Nguyên muốn chạy tới Việt vương đình, bọn họ tất nhiên cũng không thể vắng mặt!
- Ha ha, lục đạo khôi thủ chắc hẳn muốn đại triển thần uy, chúng ta không bằng cũng đi xem nhé?
Trong các sứ giả, cũng có người nổi hứng thú, cười ha ha, vội vàng sai người độn kiếm, chạy theo Phương Nguyên.
...
- Phương Nguyên đạo hữu, hãy nghe ta nói một lời.
Bay ra khỏi Thanh Dương Tông, Phương Nguyên liền nhắm thẳng hướng bắc mà đi, lại chợt nghe phía trước truyền đến một tiếng quát khẽ.
Phương Nguyên hơi ngẩn ra, ngừng lại, ngẩng đầu nhìn, liền thấy một đám mây ở phía trước tản ra, để lộ một nam tử trung niên mặt trắng không râu mặc áo tím, nhìn bào phục này, chính là Tiên Minh Tuần Giám Sứ, Phương Nguyên cũng từng gặp hắn, lúc trước sau Ma Tức Thí Luyện, người từng đáp ứng sau khi Phương Nguyên đạt tới cảnh giới Kim Đan, sẽ tiến cử hắn vào Tiên Minh làm một vị Tuần Du Sứ cũng chính là hắn.
Lại vốn là có nhiều đại tiên môn sai sứ tới Thanh Dương Tông, chuyện rất ầm ĩ, Tiên Minh lại biết mâu thuẫn giữa Việt vương đình, Âm Sơn Tông và Việt Quốc ngũ đại tiên môn, nghĩ tới Phương Nguyên đã trở lại, có thể sẽ có một số phiền phức, cho nên sớm đã thủ ở đây.
- Tuần Giám Sứ đại nhân, có gì chỉ giáo?
Phương Nguyên nhìn thấy hắn, khẽ nhíu mày, khách khí thi lễ.
Vị Tuần Giám Sứ đó sắc mặt ngưng trọng, bước nhanh tới bên cạnh Phương Nguyên, trầm giọng nói:
- Bổn tọa phụng mệnh trấn thủ Vân Châu, trách nhiệm hàng đầu chính là ngăn ngừa các môn các phái vì thù riêng mà đánh nhau, vô duyên vô cớ tiêu hao lực lượng tiên môn, ngươi lần này từ Trung Châu trở về, thế tới rào rạt, bổn tọa nghĩ dù sao ngươi cũng vẫn còn trẻ tuổi khí thịnh, sợ ngươi gặp chuyện không may, muốn tìm ngươi nói chuyện, không ngờ ngươi hiện tại đã...
- Việt vương đình thế lớn, năm năm thời gian khí thế bức nhân, Tuần Giám Sứ lúc này lại muốn khuyên ta dĩ hòa vi quý à?
Phương Nguyên nhíu mày, trực tiếp cắt ngang lời hắn.
Tuần Giám Sứ đó hơi biến sắc, dường như có chút không vui, nhưng vẫn áp chế nộ khí, thấp giọng nói:
- Bổn tọa cũng biết mâu thuẫn của các ngươi rất sâu, nếu âm thầm so chiêu, âm thầm đấu pháp, bổn tọa cũng lười chẳng muốn quản ngươi, nhưng ngươi phải có chừng mực, chớ có làm ầm ĩ.
Từ trong lời nói của Tuần Giám Sứ này, Phương Nguyên nghe ra có ý tứ cảnh cáo, sắc mặt lập tức hơi biến đổi.
- Ha ha, thế nào gọi là ầm ĩ.
Cũng đúng vào lúc này, trong không trung, bỗng nhiên vang lên thanh âm thản nhiên của Lý Hồng Kiêu.
Lại thấy không biết từ khi nào, ngọc liễn của nàng ta đã tới gần, chậm rãi dừng lại trong không trung.
- Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa...
Vị Tuần Giám Sứ này thấy ngọc liễn của Lý Hồng Kiêu, sắc mặt lập tức khẽ biến, giơ tay lên thi lễ với ngọc liễn.
Đối mặt với câu hỏi của Cửu Trùng Thiên công chúa, hắn lại có chút không tiện trả lời.
Lý Hồng Kiêu lúc này ngồi trên ngọc liễn, bày ra tư thái công chúa, cười nói:
- Tuần Giám Sứ tự có trách nhiệm của Tuần Giám Sứ, chúng ta cũng lý giải, chỉ có điều, đạo thống bình thường tất nhiên phải che chở, nhưng Việt vương đình cấu kết với tà phái Cửu U Cung, ám sát Thanh Dương trưởng lão, họa loạn một vực, thậm chí âm thầm cấu kết yêu ma, rõ ràng là tà phái mười phần, lại há có thể đối đãi theo lẽ thường?
Dứt lời, nàng ta hơi dừng lại một chút, cúi đầu nhìn về phía Tuần Giám Sứ, cười nói:
- Càng mấu chốt hơn là bản cung biết được, giữa Việt vương đình này và Tuần Giám Sứ, dường như cũng có chút qua lại, việc này, không biết là lớn hay nhỏ.