Chương 955: Đánh thẳng vào Việt Hoàng cung (1)
Tuần Giám Sứ nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức đại biến, thậm chí có chút âm tình bất định.
Mà Phương Nguyên thì bình tĩnh nhìn Tuần Giám Sứ đó một cái, tay áo rung lên, một tập hồ sơ nhẹ nhàng bay vào trong lòng Tuần Giám Sứ này, thản nhiên nói:
- Ta lần này chỉ vì trảm sát yêu nhân, chứ không phải là trả thù tư đấu, Tuần Giám Sứ cũng không cần lo lắng!
Tuần Giám Sứ đó hơi biến sắc, do dự một lúc, cuối cùng vẫn thấp giọng thở dài, chậm rãi tránh sang bên.
Mà Phương Nguyên thì cười một tiếng, tay áo phần phật, cuốn các Thanh Dương đệ tử bên cạnh, cấp tốc bay về phương bắc.
...
Ầm ầm...
Việt vương đình ở phía bắc Thanh Dương Tông, cách chừng bảy tám ngàn dặm, cự ly ss đối với Phương Nguyên hiện giờ mà nói, tất nhiên không là gì, bởi vậy cũng không dùng đến pháp chu, liền trực tiếp đằng vân mà đi, không những vậy, mây quanh người tản ra, cũng khiến tốc độ của những đệ tử Trúc Cơ kỳ ở phía sau hắn đề thăng mấy lần, ầm ầm chấn động trong hư không, vội vàng bay tới Việt vương đình.
Ven đường, không biết bao nhiêu người nằm vùng nhìn thấy một màn này, vẻ mặt lo sợ không yên, vội vàng truyền tin.
- Không tốt, Thanh Dương Phương Nguyên này không ngờ trực tiếp chạy đến Việt vương đình...
- Vốn tưởng rằng cho dù hắn muốn động thủ, cũng phải qua mấy ngày, chuẩn bị thỏa đáng, sao lại đến nhanh như vậy?
- Nhìn một thân sát khí này của hắn, chẳng lẽ... Là muốn trực tiếp khai chiến à?
Một đường mà đi, khiến các gia tộc tu chân, thế lực nhỏ môn phái nhỏ ở cảnh nội Việt Quốc đều bị kinh động, bình thường đều tu hành ở Việt Quốc, lần này Phương Nguyên trở về, Việt vương đình liền trực tiếp thu liễm uy phong, vẫn án binh bất động, vốn khiến khiến người ta cảm thấy trong giới tu hành Việt Quốc, có một cỗ mạch nước ngầm khó có thể diễn tả bằng lời, giống như cung cứng đã kéo, chạm cái là bắn.
Mà hiện giờ, Thanh Dương Tông khách quý lâm môn, phong quang vô hạn, chính là lúc áp lực đến cực điểm!
Không ai ngờ rằng, vị đệ tử thiên kiêu của Thanh Dương Tông kia lại trực tiếp dẫn người tới Việt vương đình vào lúc này.
Lần này, lại lập tức trở nên náo nhiệt, dù là Việt Quốc, tâm thần cũng căng thẳng!
- Ba năm trước, mười tám thế gia tu chân dưới trướng Thanh Dương Tông bị cường công, chết một trăm mười sáu người, diệt tộc bảy nhà!
- Hai năm trước, một đội đệ tử Thanh Dương Tông ra ngoài làm việc, không một ai sống sót!
- Cùng năm, đại đệ tử Vương Xuân của Thanh Dương Tông bị giết, từ tổ phụ cho tới ấu tử, không một ai sống sót...
- Thú Linh Tông Tư Mã Viễn bị độc sát, giá họa cho Thanh Dương Tông.
- Hai năm trước, chú sát (rủa chết) Huống trưởng lão của Thanh Dương Tông.
- Một năm trước, âm thầm phát Truy Hồn Lệnh, phàm là đệ tử Thanh Dương Tông, thấy là giết, mỗi một cái đầu đổi được hai ngàn linh thạch...
- ...
- ...
Vừa bay về phía trước, trong lòng Phương Nguyên vừa hiện lên từng đạo tin tức.
Mấy tin tức này đều được ghi lại trên hồ sơ, giống như dùng máu viết lên, hoặc sáng hoặc tối, hoặc chết hoặc tàn phế, đều là Việt vương đình thôi động, nghĩ chắc Việt Hoàng đó quả thật là bản sự hơn người, sau khi ngũ đại tiên môn kết minh, ngay cả Âm Sơn Tông cũng nhất thời không làm gì được họ, nhưng Việt Hoàng này lại chỉ mất hơn một năm thời gian, liền xé tan liên minh của ngũ đại tiên môn, bức vào góc chết.
Phương Nguyên đọc lướt lại những hồ sơ đó một lượt, sát khí cũng bừng bừng tỏa ra!
Từ ghi chép trên hồ sơ có thể nhìn ra được, kỳ thật người Việt vương đình chủ yếu nhằm vào, thậm chí không phải là đệ tử và trưởng lão, chấp sự trong sơn môn Thanh Dương Tông, dù sao những người này ở trong tiên môn, có hộ sơn đại trận bảo hộ, không dễ ám sát.
Bởi vậy, hắn liền theo dõi những đệ tử ngoại vi đã sớm ly khai tiên môn, nhưng vẫn một lòng hướng về tiên môn, vừa có thể mượn chuyện này để xóa bỏ cánh chim, sinh ý của Thanh Dương Tông trong cảnh nội Việt Quốc, lại có thể xây dựng ý cảnh khủng hoảng, khiến Thanh Dương Tông lòng người hoang mang.
Đây cũng không thể không nói là một biện pháp hay, nhưng thực sự đã khơi dậy hận ý của Phương Nguyên.
Bởi vì, Phương Nguyên đến nay vẫn còn nhớ, lúc trước khi hắn rời khỏi Việt Quốc, trên đường đi, nhìn thấy Thanh Dương hộ đạo phù, mà từ các nơi chạy tới bảo hộ hắn, chính là những đệ tử ngoại vi của Thanh Dương Tông này, những người đó đều là ân nhân cứu mạng chân chính của hắn.
Nhưng hiện giờ, bị Việt vương đình giảo sát, bức bách nặng nhất cũng chính là bọn họ!
Thế là, Phương Nguyên không kiềm chế sát khí của mình nữa.
Theo hắn càng lúc càng tiếp cận Việt vương đình, một thân sát khí của hắn cũng liên tiếp tăng vọt!
Rất xa, phía trước đã xuất hiện một mảng tiên thành, nơi này chính là đô thành của Việt vương đình.
Chắc hẳn sau khi Việt vương đình biết Phương Nguyên đã về núi, trong lòng cũng biết sớm muộn gì cũng có phiền phức, bởi vậy hiện giờ đã điều đến trọng binh thủ hộ, Thần Vệ Quân đông nghìn nghịt, lúc này đang canh giữ ở trên cửa thành, mặc kim giáp, hàn quang chiếu rọi, như lâm đại địch.
Nhìn thấy có mấy chục tu sĩ xông tới với tốc độ cực nhanh, lập tức có người hét lớn:
- Người tới là ai, hãy xưng tên ra!
Long Ngâm Phong chân truyền Mạnh Hoàn Chân bên cạnh Phương Nguyên nhìn thấy một màn này, hơi biến sắc, thấp giọng nói:
- Phương Nguyên trưởng lão, xem ra đối phương đã sớm có chuẩn bị, phòng ngự rất nghiêm, bên trong lại không biết có bao nhiêu cạm bẫy cấm chế, không biết ngươi có kế hoạch gì không?
Nhìn mấy ngàn Thần Vệ Quân trên cửa thành, mấy chục Thanh Dương đệ tử bên cạnh Phương Nguyên cũng đều hơi biến sắc, nhân số hai bên chênh lệch quá lớn.