Chương 956: Đánh thẳng vào Việt Hoàng cung (2)
Việt vương đình từ sau khi quật khởi, vội vã mở rộng thế lực, tiền nhiều khí thịnh, bỏ ra rất nhiều tiền mời chào vô số tán tu, bên trong tất nhiên không thiếu một số nhân vật lợi hại, hiện giờ hai bên đối trận, liền cảm giác được rõ ràng thực lực của Việt vương đình đáng sợ vô cùng.
- Kế hoạch?
Phương Nguyên nghe hắn nói vậy, hơi trầm ngâm, sau đó thản nhiên nói:
- Tìm tới Việt Hoàng, giết hắn!
- ... Đây, chính là kế hoạch!
- Quan Ngạo, phá quan!
Các Thanh Dương đệ tử còn chưa hồi thần từ trong kế hoạch này, liền nghe thấy hắn quát khẽ.
- Được...
Quan Ngạo ha ha đáp ứng, xông ra phá trận, nhổ nước miếng lên hai tay, sau đó cầm kim đao sau lưng, hét lớn một tiếng, ra sức chém xuống cửa thành người đông nghìn nghịt, các tu sĩ chỉ thấy trong hư không đột nhiên nổi lên hỏa quang vô biên, một đạo ánh đao vô cùng sắc bén trong phút chốc bắn tới đô thành, cả thiên địa đều theo đó mà trầm xuống.
Mà trong ánh đao này thậm chí có thể nhìn thấy loáng thoáng có chín long ảnh chạy trong đao khí, khí thế bẻ gãy nghiền nát!
Ầm ầm!
Cửa thành đó trực tiếp bị ánh đao từ trên trời bay tới này chém thành hai nửa, dư ba quét sang hai bên.
Những Thần Vệ Quân canh giữ ở cửa thành lúc này lại biến thành giống như tờ giấy, trong tiếng kêu gào thê thảm, từng mảng từng mảng bị đánh bay, khí tức mênh mông cuồn cuộn đó khiến cho tường thành kéo dài mấy chục dặm cũng bị chấn ra từng vết nứt!
Chỉ một đao, tường thành đã sụp đổ một nửa, thần vệ bị thương vô số...
- Mẹ nó...
Nhìn thấy một màn này, đệ tử của Thanh Dương Tông ở bên cạnh Phương Nguyên cũng không bình tĩnh được.
Trong đám người bọn họ trừ tiểu Kiều sư muội ra, người khác vẫn chưa được thấy Quan Ngạo xuất thủ, hiện giờ trong tiên môn cũng đang lưu truyền Quan Ngạo đi theo Phương Nguyên ra ngoài mấy năm, hiện giờ nay đã hơn xưa, từng ở đại khảo kiếm đạo Trung Châu đoạt được khôi thủ, nhưng nhìn bộ dạng Quan Ngạo mỗi ngày chỉ mặc một bộ nho bào rộng thùng thình mà đọc sách, vẫn không thể liên hệ được hắn với một cao thủ.
Nhưng hiện giờ thấy một đao này, lại đều kinh hãi.
Tu sĩ Kim Đan ta cũng không phải chưa thấy bao giờ, nhưng lại chưa thấy Kim Đan hung ác điên cuồng như vậy.
- Nhìn bộ dạng này, hắn là thực sự muốn cường công Việt vương đình sao?
- Quá bá đạo...
Chung quanh lúc này đã có một số tu sĩ chạy tới, ở trong không trung xa xa mà bàng quan, thấy thế liền biến sắc.
Ánh mắt Phương Nguyên thì trực tiếp lướt qua hắn, nhìn vào trong Việt vương đình.
Lúc này cửa thành đã phá, các Thần Vệ Quân cũng ngã trái ngã phải không thành bộ dạng, tuy hai bên vẫn có rất nhiều người chưa bị thương, nhưng ánh mắt lúc này lại giống như là thấy quỷ, rõ ràng đã bị một đao đó của Quan Ngạo chém vỡ đảm phách, không còn dám đón đỡ.
Hắn cười cười, một thân khí tức bỗng nhiên tỏa ra như thủy triều, quát khẽ:
- Việt Hoàng, Thanh Dương đệ tử đến rồi, cũng tới lúc ngươi nên trả nợ.
Nói đến đây, đồng thời đã bước nhanh ra, trực tiếp đi vào trong đô thành.
- Giết...
- Tìm Việt Hoàng để hỏi rõ ràng.
Bên cạnh Phương Nguyên, các đệ tử của Thanh Dương Tông cũng đều hét lớn, chiến ý dào dạt xông vào.
Mà lúc này, Thần Vệ Quân bên trong đô thành cũng có phản ứng, tất nhiên cũng có một số người trung thành dũng mãnh, hét lên ra lệnh cho các chúng thần xếp thành trận, xông tới đám người Phương Nguyên, lập tức liền giao thủ với các đệ tử Thanh Dương Tông.
Chỉ có điều, đại bộ phận Thần Vệ Quân vẫn lòng đầy sợ hãi, chỉ chạy quanh ở hậu phương.
Việt vương đình dù sao cũng là quái vật lớn vừa bành trướng trong khoảng thời gian ngắn, mời chào các cao thủ chung quanh, nhân số tuy nhiều, nhưng phẩm tính lại tốt xấu lẫn lộn, càng không có mấy ai thực sự trung thành với Việt vương đình, vừa rồi thấy Quan Ngạo xuất thủ, lại trong mấy ngày nay, nghe nói truyền thuyết về Phương Nguyên, hiện giờ đã cảm thấy kinh hãi, không ai muốn xuất lực, chỉ muốn quan sát thế cục rồi mới quyết định nên làm như thế nào.
Lúc này, Phương Nguyên chỉ nhìn đệ tử Thanh Dương Tông phấn khởi giao tranh với Thần Vệ Quân, bản thân cũng không vội động thủ.
Từ trên hồ sơ Lý Hồng Kiêu cho mình, có thể nhìn ra được, Việt vương đình vẫn mời chào được mấy vị cao thủ, bởi vậy hắn lúc này, chỉ lưu tâm tới mấy người đó, để tránh bị bọn họ đột nhiên giết ra, đả thương Thanh Dương đệ tử đi theo mình.
Về phần những Thần Vệ Quân hoặc là thống lĩnh bình thường, không cần mình phải xuất thủ giải quyết.
Chẳng thà nhân cơ hội xem thử tu vi hiện giờ của các đồng môn này.
Chỉ thấy Tiểu Lạt Tiêu hiện giờ tu vi tăng mạnh, cũng đã là tu vi Trúc Cơ, chỉ là đạo cơ không tốt, chỉ có lực lượng hỏa mộc lưỡng hành, nhưng sự lĩnh ngộ của nàng ta đối với thần thông cũng không tồi, trường tiên lại sử dụng rất thuần thục, hiện giờ đang dùng cũng không phải là Hỏa Long Tiên trước kia, mà là một đạo Kinh Thứ Đằng Tiên thuận tay biến ảo ra, khi cổ tay run run, giống như long ảnh, đánh bay Thần Vệ Quân chung quanh.
- Tâm tính cuối cùng vẫn ảnh hưởng đến tu vi của nàng ta...
Phương Nguyên thầm nghĩ trong lòng:
- Nếu ta dùng đan dược luyện căn cơ của nàng ta, cũng có thể miễn cưỡng Kết Đan, nhưng cũng chỉ đến đó được thôi!
Mà ở một bên khác, tiểu Kiều sư muội cũng đang điều khiển Băng Sương Phi Kiếm, đóng băng một phương, chiến đấu rất vững vàng.
Đánh giá của Phương Nguyên đối với nàng ta còn cao hơn Tiểu Lạt Tiêu một chút:
- Tiểu Kiều sư muội tính tình thông minh, làm việc làm người đều tứ bình bát ổn, cẩn thận chặt chẽ, chỉ là quá vững vàng ngược lại mất đi duệ ý, nàng ta có thể từ trong lực lượng thủy hành ngộ ra băng sương chi biến, cũng là hiếm có, sau này cũng có hi vọng trùng kích cảnh giới Kim Đan, có điều có tiến vào được cảnh giới Kim Đan hậu kỳ hay không thì phải xem vào tạo hóa cá nhân của nàng ta.