Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 957 - Chương 957: Huyết Sát Thú Tôn (1)

Chương 957: Huyết Sát Thú Tôn (1)
Vừa tiến về phía trước dưới sự vây quanh của các đệ tử, Phương Nguyên vừa tính toán chuyện về sau.

Từ trong những đệ tử này, cũng nhìn ra được mấy người thực sự không tồi.

Long Ngâm Phong chân truyền Mạnh Hoàn Chân là một, hắn thi triển kiếm đạo, đã lờ mờ lĩnh ngộ được sự kỳ diệu của kiếm ý, trong kiếm ý tung hoành, giống như thước đo, vô cùng tinh chuẩn, Thần Vệ Quân đến gần hắn, thường thường là còn chưa kịp xuất thủ đã như khúc gỗ ngã vật xuống.

Đệ tử Tiểu Trúc Phong Niếp Hồng Cô cũng là một.

Trên mặt nàng ta vẫn đeo khăn che mặt màu đen, động thủ với người ta, chỉ cười tủm tỉm, mười ngón múa lượn, phàm là Thần Vệ Quân đến gần nàng ta trong mười trượng, liền đều ai nấy hoặc là miệng sùi bọt mép, hoặc là cả người cứng ngắc, hoặc là mặt đen xì, hoặc là từ trong người có vô số trùng tử chui ra, quả thực là đáng sợ dị thường, các thần vệ không cần giao thủ với nàng ta, chỉ nhìn thôi trong lòng đã sợ rồi.

Điều này cũng khiến cho nàng ta đi đến đâu, người ta né tránh đến đó, đừng nói là Thần Vệ Quân, ngay cả đệ tử Thanh Dương Tông cũng không dám tới gần nàng ta.

- Độc đạo của nàng ta càng lúc càng lợi hại, đây cũng là thiên tài...

Phương Nguyên cảm thán trong lòng, cân nhắc sau khi trở về, có nên tìm Niếp Hồng Cô nói chuyện chút không.

Có điều trong mọi người, khiến Phương Nguyên xem trọng nhất là Lục Thanh Quan của Tiểu Trúc Phong, người này cũng là thiên tài trận pháp, chỉ là hai mắt từng mù, làm lỡ chuyện tu hành, hiện giờ đã Trúc Cơ, hai mắt đã khỏi, tu vi cũng đề thăng, nhưng không biết vì sao, trên mắt hắn hiện giờ vẫn che khăn đen, hiện giờ đang ở bên cạnh Phương Nguyên không xa, xuất thủ cũng là ít nhất trong mọi người.

Có điều có thể nhìn ra được, hắn vẫn đang quan sát thế cục chung quanh, chỉ cần có đệ tử Thanh Dương Tông gặp hung hiểm, tất nhiên sẽ lập tức đến bên cạnh người đó, nhẹ nhàng xuất thủ, liền đã trảm sát Thần Vệ Quân, phía trước phía sau, đã cứu được tính mạng của bốn năm vị đệ tử.

- Trong các Thanh Dương đệ tử, nếu luận về tiền cảnh sau này, e là người này đứng đầu.

Phương Nguyên thầm gật đầu, trong lòng có kết luận.

Cũng đúng vào lúc này, Lục Thanh Quan đó tựa hồ đã nhận ra ánh mắt Phương Nguyên, cười cười gật đầu với hắn.

Đương nhiên, trong nhiều người như vậy, mấu chốt nhất vẫn là Quan Ngạo, hắn lúc này tay cầm đại đao xung phong đi ở phía trước, đao khí vung chém, chẳng quan tâm là Thần Vệ Quân hay là thống lĩnh, tất cả đều một đao là xong, đại khai đại hợp, chém ra một con đường.

Các Thanh Dương đệ tử, kỳ thật đều chỉ nhặt cá lọt lưới dưới đao của hắn.

Tư thái mãnh tướng tuyệt thế, đã khiến tất cả người quan chiến chung quanh kinh hồn táng đảm, trong vô thức sinh ra ý sợ hãi.

Nhìn thấy một màn này, ngay cả Phương Nguyên cũng không thể không thừa nhận, Quan Ngạo đã dần dần đi ra một con đường của mình, chỗ mà hắn có thể phát huy ra thực lực nhất vốn không phải là khi đơn đả độc đấu với người khác, mà là ở trên chiến trường tràn ngập thuốc súng này.

Người càng nhiều, thực lực của hắn lại càng mạnh!

Từ bọn họ xông vào đô thành, rồi đi hơn mười dặm đường tới hoàng cung, quả thực là thoải mái đến cực điểm.

Nghênh đón đại đao cuồng mãnh của Quan Ngạo, các Thần Vệ Quân sớm đã kinh hồn táng đảm, lúc đầu còn có một số hạng người trung dũng tiến lên chặn đường, nhưng đến về sau, lại đều là ai nấy quay đầu bỏ chạy, Quan Ngạo trực tiếp kéo đại đao, tiến nhanh về phía trước, mỗi một bước đều chấn động ầm ầm, chung quanh hỏa ý kinh người, khiến hư không vặn vẹo, trong mấy giây đã tới thẳng trước hoàng cung.

- Mở cho ta!

Nhìn hoàng cung đại biểu cho oai nghiêm của một quốc gia, Quan Ngạo trực tiếp vung đao chém tới.

Ầm một tiếng, một con hỏa long bay ra, bọc một đao kinh thiên địa quỷ thần khiếp đó trực tiếp chém đến hoàng thành.

Chung quanh vẫn còn không ít Thần Vệ Quân, nhưng nhìn thấy một đao này, lại đều hoa mắt ngây đơ, ai dám xông lên?

Mắt thấy một đao này sắp trực tiếp chém tan tành hoàng cung!

- Tiểu nhi vô lễ từ đâu tới, cả gan khinh trẫm?

Nhưng cũng đúng vào lúc này, trong hoàng cung vốn bất kể bên ngoài có chiến đấu kịch liệt cỡ nào, thủy chung vẫn lặng lẽ không một tiếng động, đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, mà bỗng dưng trong cả tòa hoàng cung, đột nhiên có trận quang kinh người sáng lên, kim quang chói mắt, trận quang như nước, đột nhiên hóa thành bộ dạng một lão giả thân mặc long bào, bay tới giơ tay, đánh lên một đao đó.

- Ầm!

Quan Ngạo rên lên một tiếng, một đao này không ngờ không có hiệu quả, ngược lại bị bắn ngược về.

Hai tay hắn nắm chặt đại đao, lui liền bảy tám bước, dường như có chút không cầm được đao thế trong tay.

- Hả?

Phương Nguyên nhìn lướt qua, một bước lao tới, vươn tay đẩy khẽ một cái vào lưng Quan Ngạo, mới giúp hắn đứng vững.

- Lục đạo khôi thủ, uy phong lớn thật.

Mà hư ảnh vừa ra tay, mượn trận quang vô tận đánh lui Quan Ngạo, lúc này đang nhanh chóng trở nên ảm đạm, cấp tốc thu nhỏ lại, hóa thành một cái bóng mờ mờ, chỉ thấy thân thể hắn còng còng, nhìn thì tuổi tác dường như không còn trẻ, trên đầu đội vương miện, bồng bềnh trên trận quang giống như như thủy triều trong hoàng cung, ánh mắt âm u nhìn về phía Phương Nguyên.

- Vừa rồi không để ý, để ta lại tới chém cho hắn một đao.

Quan Ngạo giật mình, nắm chặt đại đao, lại muốn lao lên.

Phương Nguyên đè vai hắn lại, ý bảo hắn đừng manh động, bản thân thì chậm rãi tiến về phía trước.

- Ngươi chính là Việt Hoàng?

Ánh mắt hắn quét qua hoàng cung, cuối cùng rơi xuống trên mặt bóng người già nua đó, trong lòng đã có tính toán, tay chắp sau lưng, thản nhiên nói:

- Lời thừa thãi đừng nói làm gì, ta là Thanh Dương đệ tử Phương Nguyên, đến để giết ngươi!

- Ha ha, tới giết ta?
Bình Luận (0)
Comment