Chương 974: Hồ thuyết bát đạo ai mà không biết (1)
- ... Chúng ta quả thật có nhận lợi ích, không có lợi thì ai thèm đến chứ?
- Đúng vậy, chúng ta bằng vào bản sự mà nhận lợi ích, Âm Sơn Tông các ngươi chỉ trích được à?
- Có bản lĩnh thì ngươi cũng đưa ra lợi ích đi.
Trong những tiếng thì thầm to nhỏ, ở phia sau lại có người kêu to:
- Phía trước sao lại bất động, không phải nói nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của à?
Thấy các tu sĩ chung quanh phản đối, dường như chỉ muốn thấy Âm Sơn Tông bị chê cười, nhưng cũng khiến cho mấy vị trưởng lão của Âm Sơn Tông sắc mặt càng khó coi, bọn họ cho tới hiện tại vẫn không rõ Phương Nguyên làm thế nào để thuyết phục nhiều người như vậy cùng tới tìm Âm Sơn Tông gây phiền, nhưng bất kể là như thế nào, người cũng quá nhiều, đã nhiều tới mức một tiên môn như Âm Sơn Tông cũng khó có thể ngăn cản, điều này cũng khiến bọn họ vừa sợ vừa giận, nhưng trong lòng cũng căng thẳng, không dám nói lung tung.
- Chư vị đồng đạo minh giám...
Lúc này, lão già áo đen lúc trước canh giữ ở ngoài sơn môn thấy đã có chỗ dựa, liền đánh bạo đứng dậy, mặt đầy ai oán nói:
- Các ngươi bị Thanh Dương tiểu đồ này mê hoặc, đến Âm Sơn Tông ta gây sự, cũng là mang lòng hiệp nghĩa, chúng ta lý giải, nhưng chư vị đồng đạo cũng phải cẩn thận, chớ có bị hắn lừa bịp, tiểu nhi họ Cam đó vốn là khí đồ của Âm Sơn ta, hắn bị yêu ma làm mờ mắt, rốt cuộc đã tới Việt Quốc làm những gì, cho dù là Âm Sơn Tông ta cũng không biết, hiện giờ ngươi tìm tới cửa thì biết phải làm sao?
Hắn nhún mình như vậy, cũng khiến cho tiếng động lớn chung quanh dần dần yếu đi.
Đại tông môn như Âm Sơn Tông không ngờ lại bày ra loại diễn xuất này, dường như bọn họ biết sau khi Âm Sơn Tông qua lại với yêu ma, căn bản không thể chối bỏ sạch sẽ, cho dù nói Âm Sơn Tông không qua lại với yêu ma, cũng không có ai chịu tin, bởi vậy liền dứt khoát bám lấy chết không đối chứng, đẩy tất cả mọi chuyện lên người người chết, xem da mặt ai dày hơn.
Phương Nguyên lúc này thấp giọng lên tiếng:
- Đã đến nước này, các ngươi còn không muốn thừa nhận chuyện cấu kết với yêu ma à?
Nghe thấy hai chữ "Yêu ma", lão giả áo đen đó biến sắc, khi hắn nhìn về phía các tu sĩ chung quanh, sắc mặt đã mang theo vẻ cầu xin, nhưng khi nhìn về phía Phương Nguyên, lại cố ý bày ra bộ dạng phẫn uất, quở trách:
- Vị Phương Nguyên tiểu hữu này, ngươi không có bằng chứng, tại sao lại cứ nói hưu nói vượn, đó rõ ràng là một khí đồ của Âm Sơn Tông ta gây nên, mọi người đều thấy, nhưng ngươi trong tối ngoài sáng, cứ lấy chuyện một người gây ra đổ lên đầu cả Âm Sơn Tông ta, đây là tâm tư gì, cứ muốn dồn Âm Sơn Tông ta vào chỗ bất nhân à?
Phương Nguyên nghe vậy lạnh lùng nói:
- Nếu đúng là hành vi cá nhân của đệ tử Âm Sơn Tông, hắn chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, sao có thể điều động thích khách Cửu U Cung, sao có thể khiến cho nhiều yêu ma cùng vào Việt Quốc, tàn sát chúng ta khắp nơi?
- Ài, Cửu U thích khách là trước đó đã mời tới rồi, cái đó tính làm gì?
Lão giả áo đen đó thở dài một tiếng, nhìn Phương Nguyên, trong biểu cảm thậm chí còn lộ ra vẻ trào phúng:
- Về phần yêu ma, dù sao hiện giờ cũng đã thời quá cảnh thiên, tất nhiên mặc ngươi nói sao thì nói, ngươi sao không nói luôn là hắn cấu kết với Yêu Vương đi?
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Vậy các ngươi thực sự muốn đùn đẩy tới cùng?
Lão giả áo đen nói:
- Không có bằng chứng, tùy miệng nói bậy là đáng giận nhất, Phương Nguyên tiểu hữu sao không tới Yêu vực tìm chút chứng cớ? Nếu ngươi thực sự chứng minh được Âm Sơn Tông ta có cấu kết với yêu ma, liên thủ hại ngươi, vậy lão phu không còn gì để nói?
Nghe thấy những lời này, trưởng lão của các đạo thống Trung Châu theo Phương Nguyên đến cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Phương pháp xử sự của Âm Sơn Tông đã rất rõ ràng, chính là đùn đẩy sạch sẽ.
Mà nếu Phương Nguyên không nói được gì, vậy đám người bọn họ cũng chính xác là đến không công.
Cũng là mấy vị trưởng lão Âm Sơn Tông có chút tán thưởng nhìn lão giả áo đen, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là thuật nghiệp có chuyên công, lão nhân này tu vi bình thường, nhưng luận về ăn nói, lại mạnh hơn đám người mình rất nhiều, hiện giờ hắn đục nước béo cò, đảo loạn sự việc, chỉ cần ổn định được những người tu hành theo Phương Nguyên mà đến, vậy về sau cũng chỉ là cãi lộn mà thôi, không cần lo lắng.
- Chứng cớ... Chứng cớ...
Nhưng Phương Nguyên nghe lão giả áo đen nóivậy, thần sắc dần dần trầm xuống.
Hắn nhìn chằm chằm lão giả áo đen, trong miệng lẩm bẩm mấy tiếng, bỗng nhiên tay áo chậm rãi phất một cái, lại có bảy tám túi Càn Khôn xuất hiện trong hư không, bên trên còn dính một số vết máu chưa khô, được một cỗ lực lượng vô hình đỡ bồng bềnh trong không trung.
Phương Nguyên tiến lên một bước, áo xanh bay phần phật, trầm giọng nói:
- Cũng được, các ngươi đã nói đệ tử họ Cam đó một mình cấu kết với yêu ma, như vậy người khác thì sao? Lúc trước Âm Sơn Tông ít nhất có bốn vị chân truyền vào Việt Quốc, đi theo còn có sáu vị Yêu Tướng, lúc ấy bọn họ đều bị một vị tiền bối trảm sát, trước khi chết cũng khai ra chính là làm theo lệnh tông môn, chuyện này các ngươi giải thích như thế nào?
- Nếu một vị chân truyền cấu kết yêu ma, tiên môn các ngươi không biết thì cũng thôi, kết quả bốn vị chân truyền đều cấu kết với yêu ma, nếu Âm Sơn Tông các ngươi vẫn không biết, chẳng lẽ mắt tông chủ trưởng lão thượng tầng của Âm Sơn Tông đều mù cả à?
- ...
Nghe Phương Nguyên nói vậy, tất cả mọi người lập tức xôn xao.