Chương 973: Đại quân tiếp cận, phá vỡ sơn môn (2)
Mà thấy một màn này, Phương Nguyên cũng yên tâm, tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay.
- Cuồng đồ lớn mật, cả gan công đánh sơn môn, tội ác tày trời...
Phản ứng của Âm Sơn Tông cũng coi như cực nhanh, một đám đệ tử phòng ngự ở ngoại vi vừa bị đánh tan, liền nghe trong hư không vang lên rất nhiều tiếng hét lớn, có mấy vị trưởng lão chấp sự cấp tốc bay tới, thi triển pháp bảo, quét qua hư không, đánh tới Phương Nguyên trên mạn thuyền!
- Hừ, Âm Sơn Tông khẩu khí lớn thật!
Nhưng Phương Nguyên nghênh đón những công kích đó, căn bản không thèm để ý.
Trên pháp chu bên cạnh, đại trưởng lão của Nam Cung gia, cùng với mấy vị đại trưởng lão thực lực mạnh mẽ khác thấy thế, hừ lạnh một tiếng, tay áo cuốn tới, dựa vào một thân tu vi của bọn họ, mấy trưởng lão xông tới trước người Phương Nguyên tất nhiên là không chịu nổi một kích, ai nấy bị pháp lực phản phệ, bắn ra rất xa, lúc rơi xuống đất thì sắc mặt đã là một mảng lụi bại.
Có điều trưởng lão của mấy đại đạo thống lúc động thủ cũng rất có chừng mực, thực sự không định đả thương tới bọn họ, chỉ là vấn đề ở chỗ, hiện giờ thế cục rất rối loạn, mấy người này vừa rơi xuống đất, còn chưa đứng dậy, đã bị vô số người chung quanh bao vây.
Thấy một màn này, mấy vị trưởng lão đó cũng thấp giọng thở dài, thầm nghĩ mấy người này chẳng thà trực tiếp giết đi cho xong.
Từng đám người giết vào Âm Sơn Tông, có người đục nước béo cò, cũng có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Nhưng thực lực chỉnh thể không nghi ngờ gì nữa mạnh hơn đệ tử thủ hộ ngoại vi Âm Sơn Tông rất nhiều.
Cơ hồ là trong khoảnh khắc, đã khiến phòng ngự ở ngoại vi Âm Sơn Tông rối loạn.
Có một số người nhanh chân, lúc này đã xông tới trước phòng ngự nội môn, nhưng vừa thấy phòng ngự bên trong khá là sâm nghiêm, mà người theo kịp phía sau mà lại không có mấy, liền hùng hùng hổ hổ chạy về.
- Dừng tay...
Cũng đúng lúc này, trong không trung xa xa, bỗng nhiên vang lên mấy tiếng hét lớn.
Mấy thanh âm đó đều pháp lực hùng hồn, tinh thâm khó lường, một tiếng quát này, chấn động sơn cốc, chấn cho đất đá trên vách núi cũng rơi xuống, lại khiến cho các tu sĩ chung quanh vừa ầm ĩ vui vẻ trong lòng lại cả kinh, tiếng động lớn cũng bớt đi nhiều.
Ngẩng đầu nhìn, liền thấy mấy trưởng lão mặc áo đen, tay áo bào rộng thùng thình lăng không mà đến, mỗi một người đều khí tức ngân nga, chắc hẳn thân phận không thấp, vừa tới gần liền đứng lại trong không trung, giương mắt nhìn, chỉ thấy sơn môn đã bị phá vỡ, tiên bi tổ sư gia tự viết tay cũng bị đánh nát, một đám đệ tử ngoại vi hoặc chết hoặc bị thương, trong lòng cũng sinh ra nộ khí vô tận.
Cầm đầu là một nam tử trung niên mặc áo lam, hắn khống chế mấy người bên cạnh, bản thân cũng kiềm nén lửa giận, chắp tay với các tu sĩ, trầm giọng nói:
- Chư vị đồng đạo, không biết Âm Sơn Tông ta đã làm ra chuyện ác gì mà chọc cho các ngươi phải đánh tới cửa?
- Âm Sơn Tông cấu kết yêu ma, làm nhiều việc ác, còn hỏi chúng ta đã làm gì à?
- Không sai, ác giả ác báo, Âm Sơn Tông cũng đến lúc trả nợ rồi...
- ...
Nghe nam tử trung niên này hỏi vậy, không đợi Phương Nguyên trả lời, đã có không ít người mắng to.
Nam tử trung niên đó trong tình thế lộn xộn này tất nhiên cũng không thể trả lời.
Ánh mắt nghiêm lại, nhìn thẳng về phía Phương Nguyên, quát khẽ:
- Vị này chính là Phương Nguyên tiểu hữu phải không, năm năm trước, chuyện ngươi giết chân truyền của Âm Sơn Tông ta, chúng ta cũng nhịn rồi, nghe ngươi gióng trống khua chiêng, cổ động các tu sĩ tìm tới cửa, Âm Sơn Tông ta cũng chỉ phái người ra nói chuyện tử tế với ngươi, lễ số đã làm rất tốt, vì sao ngươi còn vô lễ như vậy, khinh Âm Sơn Tông ta thế sao?
- Ngươi nói các ngươi nín nhịn à?
Phương Nguyên cũng ánh mắt lạnh lùng, tiến lên một bước, quát:
- Ta nói các ngươi bình thường có cấu kết với Nam Hoang Thành, chắc các ngươi sẽ không nhận, ngay cả Tiên Minh cũng giấu diếm được, nhưng năm năm trước đệ tử của Âm Sơn Tông ngươi phụng lệnh yêu ma vào Thanh Dương tìm ta, có phải là giả không?
Nam tử trung niên áo lam nghe thấy vậy, mặt hơi trầm xuống, sau đó nói:
- Quả thực là có việc này, nhưng Âm Sơn Tông ta sau khi Nam Hoang Thành Huyết Sứ Giả đại náo Trung Châu, đã nghiêm cấm môn hạ đệ tử lui tới với yêu ma, lại bởi vậy mà tra ra một số việc, Cam Long Kiếm đó đích xác từng cấu kết với yêu ma, hiện giờ đã bị tông chủ tông ta hạ lệnh xóa bỏ tất cả danh phận, trục xuất khỏi môn phái rồi.
Nói đến đây, lại dường như có chút bi thống, vái xung quanh, thở dài:
- Chư vị đồng đạo ở đây, chứng kiến cho Âm Sơn Tông ta, việc này thật sự không phải Âm Sơn Tông ta chối bỏ, môn phái nào mà không có mấy kẻ ngu dốt bại hoại, nhưng tiên môn ta thực sự không biết chuyện này, lão phu không biết tiểu nhi này rốt cuộc dùng những lời quỷ quyệt gì, hoặc là hứa cho lợi ích gì...
Nói tới đây cố ý dừng lại một chút:
- ... Nhất thời che mắt chư vị, nhưng xin chư vị minh xét, chớ có xung động nhất thời, phạm phải sai lầm lớn!
Lời này đã có ý tru tâm, ám chỉ các đại đạo thống nhận lợi ích của Phương Nguyên.
Mục đích tất nhiên là muốn đánh tan khí thế của đạo thống.
Chỉ cần làm tan rã ý chí của các tu sĩ, chỉ dựa vào một mình Phương Nguyên, Âm Sơn Tông bọn họ sao phải để vào mắt?
Có điều bọn họ không ngờ là, trưởng lão và sứ giả của những đạo thống này ai nấy đều đa mưu túc trí, nào có phải hạng đơn giản?
Nghe hắn nói vậy, ai nấy nghiêm nghị bất động, sắc mặt không thay đổi, thậm chí còn có người cười ra tiếng.