Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 972 - Chương 972: Đại Quân Tiếp Cận, Phá Vỡ Sơn Môn (1)

Chương 972: Đại quân tiếp cận, phá vỡ sơn môn (1)
Phương Nguyên lập tức nhíu mày, nói:

- Không được nói những lời như vậy!

Quan Ngạo quay đầu nhìn hắn, nói nhỏ:

- Ờ!

Sau đó Phương Nguyên quay đầu nhìn về phía lão giả áo đen, thấy hắn mặt mày hòa khí, nhưng lại giở ra thái độ vô lại, trong lòng cũng có chút tức giận, lại nói:

- Trực tiếp chém hắn là được rồi!

Quan Ngạo hơi ngẩn ra, lập tức mừng rỡ, mím môi lại, trực tiếp một đao chém về phía lão giả áo đen đó.

- Gì thế?

Một đao bất thình lình của Quan Ngạo cực kỳ đáng sợ, đao kình như gió, nộ diễm cuồn cuộn, trong phạm vi mười dặm cũng có thể thấy được.

Mà lão giả áo đen vốn chính là hạng người năng ngôn thiện biện mà Âm Sơn Tông vội vàng chọn ra, bảo hắn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng ai ngờ đối phương lại không phân rõ phải trái như vậy, trực tiếp chém tới một đao, hắn năng ngôn thiện biện nhưng tu vi lại không được tốt lắm, nghênh đón một đao này của Quan Ngạo, trực tiếp bị dọa cho mất hồn, xoay người chạy vào trong sơn môn.

- Sao lại trực tiếp động thủ?

Cũng không chỉ lão giả áo đen được Âm Sơn Tông cử ra, cho dù là tu sĩ của các đại đạo thống ở bên cạnh Phương Nguyên cũng sững sờ, bọn họ đi theo tới đây, chính là vì thần pháp của Phương Nguyên, cũng không định thực sự động thủ, thầm nghĩ loại chuyện này chẳng qua là cùng tới đòi công đạo, ép cho Âm Sơn Tông phải cúi đầu mà thôi, Âm Sơn Tông cũng không phải Việt vương đình, nào có đạo lý trực tiếp vừa tới đã động thủ!

Điều này khiến những người đi trước có chút ngơ ngác nhìn nhau, vô cùng khó xử.

Ai có thể ngờ được, một đao này của Quan Ngạo chém ra, các tu sĩ phía sau cũng đều nhìn rõ, biết phía trước đã động thủ, trong lòng lập tức mừng như điên, có một số người vẫn chưa biết phát sinh chuyện gì, liền la to, như ong vỡ tổ ùa tới.

Đối với bọn họ mà nói, mình ở phía sau, phất cờ hò reo, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi là được, dù sao phía trước cũng có người gánh cho rồi.

Mà đối với đệ tử thủ sơn của Âm Sơn Tông mà nói, nhìn thấy đại quân áp cảnh như vậy, tâm thần liền sợ hãi, lại thấy một đao đó của Quan Ngạo đến rất khủng bố, dọa cho trưởng lão nhà mình ngã vào trong đại trận, sau đó còn chưa hồi thần, lại nghe bên ngoài là những tiếng kêu đánh kêu giết, dọa cho bọn họ không dám do dự, lập tức thôi động đại trận, từng đạo ô quang bắn ra phía ngoài.

Mà đây thông thường đều là đặc điểm của hộ sơn đại trận ở ngoại vi nhất sơn môn, đại trận ngoại vi nhất vốn không chỉ thành thật chờ người khác tới đánh, đều là công phòng một thể, vừa thôi động, những pháp chu ở trước nhất đều bị vạ lây.

- Âm Sơn Tông bá đạo lắm...

- Yêu ma to gan, trực tiếp muốn giết người à?

Trên mấy pháp chu phía trước, các tu sĩ không kịp đề phòng, liền bị trận quang bao phủ, lập tức cực kỳ hoảng sợ, có người vội vàng thôi động đại trận phòng ngự bên trên pháp chu, nhưng cũng có một số người khách khí hơn, trực tiếp tế ra các loại pháp bảo.

Người phía sau nhìn thấy phía trước đã thật sự động thủ, cũng đều vội vàng chen về phía trước, đẩy người khác tiến lên.

Bất đắc dĩ nhất là pháp chu của mấy đạo thống Trung Châu bên cạnh pháp chu của Phương Nguyên, bọn họ cũng không ngờ, chỉ chớp mắt một cái đã thực sự đánh nhau rồi, quay đầu thấy Phương Nguyên vẻ mặt âm trầm, liền nuốt lại những lời định nói.

- Thôi, bất luận là như thế nào, trước tiên cứ lấy được thần pháp đã rồi tính.

Đối với đám người bọn họ mà nói, thật đúng là không để Âm Sơn Tông vào mắt.

Nếu nói có kiêng kị, đó cũng chỉ là nếu lo khai chiến với Âm Sơn Tông, sẽ khiến Tiên Minh tìm tới mà thôi, nhưng hiện giờ thấy đại thế đã lên, bọn họ cho dù không muốn xông lên cũng không được, dù sao có việc thì Phương Nguyên gánh, cứ đánh trước đã rồi tính.

Ầm ầm ầm

Phương Nguyên lúc này không nói năng gì, tay áo rung lên, tế ra mười tôn Huyết Sát Thú Tôn.

Ầm ầm!

Huyết Sát Thú Tôn này dùng để phá hộ sơn đại trận hạch tâm nhất của Âm Sơn thì chắc không có hiệu quả lớn, nhưng đại trận ngoại vi nhất thì lại không tính là gì, vừa bay ra liền đón gió biến to, hóa thành mười tượng hung thú, trấn áp đại trận ngoại vi Âm Sơn Tông, lập tức khiến cho đại trận này vỡ tan, các đệ tử đều bại lộ.

- Dã cẩu từ đâu đến, dám cường công sơn môn ta?

Những đệ tử ở ngoại vi đó vừa sợ vừa giận, ra sức hét lớn.

Mà một đống pháp chu thì ầm một tiếng, đâm vào trong Âm Sơn Tông, trước mặt chỉ thấy bóng râm lay động, không biết có bao nhiêu đệ tử Âm Sơn Tông giống như hung thần ác sát điên cuồng chạy tới, chống đỡ mọi người, lúc này bọn họ cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ tưởng là có người cường hành công vào trong núi, xuống tay làm sao còn khách khí, thấy người là hạ sát thủ.

Nhưng trên những pháp chu đằng trước toàn là một số tồn tại thực lực cường đại, địa vị cao cả, mắt thấy tình thế đã căng thẳng, không đợi những trưởng lão này hạ lệnh, tu sĩ dưới trướng bọn họ liền đánh tới đệ tử Âm Sơn Tông vừa xuất thủ.

Nháy mắt, đệ tử ở ngoại vi Âm Sơn Tông đã tử thương một đống.

Cũng đúng lúc này, một số người thực sự có cừu oán với Âm Sơn Tông, hoặc là muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng đã chen lên tới phía trước, vừa thấy trên mặt đất đã có không ít thi thể, lập tức mặt đầy vui mừng tìm người mà chém giết.

Loạn tượng đã nổi lên, không thể thu được.

Người đi theo Phương Nguyên nhân số rất đông, thực lực cũng mạnh, quả thực khó có thể tưởng tượng, Âm Sơn Tông há có thể sánh bằng, mọi người theo trận trượng mà đến, vốn đã lòng tin tràn đầy, có một cỗ ý tứ đánh rắn giập đầu, chỉ sợ người ở phía trước không chịu đánh thật, lúc này thấy Âm Sơn Tông không ngờ thật sự thành chó rơi xuống nước, thế là đánh càng hăng hơn.
Bình Luận (0)
Comment