Chương 971: Khuấy phong vân, phát động đại thế (2)
Ngoài ra, còn có rất nhiều người truyền tin cho tiên môn hữu hảo:
- Nơi này có người tặng không thần pháp, mau tới đi.
Mà trong loạn tượng này, cũng có một số tiên môn và đạo thống, nghe người ta nói những người này chính là tới Âm Sơn Tông, lập tức kích động không thôi, trực tiếp đằng đằng sát khí dẫn theo nhân mã tiên môn, thét dài:
- Trời cao thương xót, Âm Sơn Tông ỷ thế yêu ma, khinh tông môn ta, ta ẩn nhẫn khổ sở, không làm gì được ngươi, nhưng mà nay, cuối cùng vẫn có người tìm tới ngươi, chúng ta cũng đi theo!
- Đi thôi, thừa cơ giết vào Âm Sơn Tông, báo thù cho tiên sư.
- Đi nào, chạy tới Âm Sơn Tông mà đục nước béo cò thôi.
- ...
Gió to thổi mạnh, trời tối đất đen, không biết kinh động bao nhiêu thiên nhân thần, khuấy động một vực.
Toàn bộ Vân Châu, hiện giờ đều bị cuốn theo.
Thậm chí ngay cả một số lão quái vật đã sớm thoái ẩn, từ lâu không xuất thế cũng bị động tĩnh này kinh động, ai nấy trốn trong bóng tối, mặt đầy vẻ kinh ngạc:
- Âm Sơn Tông dù sao cũng là địa đầu xà một phương, căn cơ vững chắc, làm việc sạch sẽ, ngay cả Tiên Minh cũng không làm gì được nó, Thanh Dương tiểu nhi này dẫn theo một đám ô hợp lỗ mãng mà tới như vậy, chẳng lẽ không sợ mũi dính đầy tro à?
...
Mà gióng trống khua chiêng, động tĩnh lớn như vậy, các thám báo của Âm Sơn Tông dày đặc ở ven đường cùng với những gia tộc tu chân trung thành tất nhiên cũng không thể không bị kinh động, nếu Phương Nguyên một mình mà tới, e là ám sát cũng gặp phải vài lần, nhưng hiện giờ lại không ai dám ngăn cản, chỉ bay nhanh tới Âm Sơn Tông báo tin, đợi cho khi Phương Nguyên tới trước Âm Sơn Tông, đối phương đã nghiêm trận chờ đợi.
Sơn môn của Âm Sơn Tông, tên là Tam Thiên Lý Âm Sơn.
Nơi này đã tiếp cận ranh giới Vân Châu và Yêu vực, vốn là một nơi âm u quỷ dị, yêu ma thường lui tới, tuyệt đối không tính là phong thuỷ bảo địa, có điều sau khi Âm Sơn Tông dời núi tới đây, qua mấy đời tận tâm chuẩn bị, cũng khiến cho nơi này có chút tiên ý, chung quanh có tứ đại tiên thành bảo vệ, tu sĩ lui tới, bản thân Âm Sơn Tông thì giống như một con hung thú thượng cổ, bàn cứ trên Âm Sơn.
Phương Nguyên tới trước sơn môn Âm Sơn Tông, lại thấy phía trước có hai ngọn núi màu đen cao ngất trong mây, giống như một cánh cửa, giữa ngọn núi lại tụ sương mù màu đen dày đặc, bên trong có thể mờ mờ ảo ảo nhìn thấy trận quang lấp lánh, thủ vệ sâm nghiêm, liền dừng lại.
Sứ giả của các đại tiên môn Theo Phương Nguyên mà đến, cùng với các môn phái lớn nhỏ về sau gia nhập vào Vân Châu cũng đều chậm rãi ngừng lại, lúc này nhìn qua, có thể thấy được nhân số đã đạt tới trình độ kinh người, kéo dài không dưới mấy trăm dặm!
- Ha ha, Âm Sơn Tông ta hà đức hà năng, không ngờ lại đáng để có nhiều khách quý đến vậy, thực khiến tông ta trên dưới mặt mày rạng rỡ!
Có thể nhìn thấy, nghênh đón nhiều người như vậy, trong sơn môn Âm Sơn Tông, cũng điều động nhân mã, hơi có chút bối rối.
Có điều rất nhanh, sự bối rối này cũng được bình phục, một lão giả áo đen tóc trắng từ trong đại trận hiện thân, thản nhiên nhìn các tu sĩ xông tới sơn môn, mặt không đổi sắc, cười cười thi lễ.
- Ta đã tới đây rồi, các ngươi cũng không cần phải giả vờ giả vịt!
Phương Nguyên từ trong pháp chu đi ra, đứng ở đầu thuyền, ánh mắt bình tĩnh nhìn tới.
- Ngươi chính là Thanh Dương thiên kiêu, lục đạo khôi thủ trong truyền thuyết à?
Lão giả áo đen đó nhìn Phương Nguyên một cái, ánh mắt cũng có chút cả kinh, chậm rãi híp lại, thản nhiên nói:
- Ngươi không thủ tiên môn nhà mình, đến Âm Sơn Tông ta làm gì, năm năm trước, có lẽ tông ta có chút thù cũ với Thanh Dương Tông các ngươi, nhưng qua sự điều giải của Tiên Minh, chúng ta đã không truy cứu, chẳng lẽ hiện giờ ngươi có được chút tạo hóa lại muốn tới Âm Sơn Tông ta vấn tội à?
Khi hắn nói những lời này, khí độ bất phàm, rất ung dung bình tĩnh, rõ ràng là có lòng tin đối với chuyện của giới tu hành Việt Quốc.
Hắn tin đầu đuôi đã được xử lý sạch sẽ, Phương Nguyên không làm gì được bọn họ.
- Ta không phải vì chuyện của giới tu hành Việt Quốc mà đến!
Nhưng Phương Nguyên nghe hắn nói vậy, lại chỉ tiến lên một bước, thản nhiên nói:
- Hôm nay Phương mỗ đến, chỉ muốn hỏi Âm Sơn Tông các ngươi một câu, sáu năm trước, ta ở Thái Nhạc Thành diệt yêu trừ ma, kết quả qua nửa năm, lại có chân truyền của Âm Sơn Tông các ngươi tìm tới ta, ép tiên môn phải giao ta ra, hắn rốt cuộc là phụng lệnh ai, chẳng lẽ ta cầm kiếm vệ đạo, hàng yêu trừ ma là sai à?
- Ngươi...
Lão giả áo đen đó nghe thấy những lời này, không nhịn được mà nhíu mày.
Thậm chí còn có chút bực mình, dường như không ngờ Phương Nguyên gióng trống khua chiêng tìm tới cửa lại muốn hỏi một câu như vậy.
Thầm cười lạnh, lại không dám lơ là, hơi trầm ngâm rồi cười lạnh nói:
- Ngươi là nói môn đồ họ Cam đó à?
Phương Nguyên gật đầu.
Trên mặt lão giả áo đen hiện lên một tia châm chọc:
- Trước đó không lâu chúng ta đã điều tra rõ, đây là chuyện cá nhân hắn gây ra, kẻ này âm thầm cấu kết với yêu ma, làm xằng làm bậy, Âm Sơn Tông chúng ta cũng không dung hắn, cũng may hắn đã chết, táng mạng ở Việt Quốc, cũng là gieo gió gặt bảo, Âm Sơn tông chủ của chúng ta cũng đã hạ lệnh, bảo chúng ta không được báo thù cho hắn, việc này tông phái ta đang muốn thông bẩm với thiên hạ thì các ngươi đã tới.
- Không ngờ chối bỏ sạch sẽ như vậy à?
Phương Nguyên nhíu mày, không lập tức lên tiếng.
Mà lúc này, Quan Ngạo ở bên cạnh đã giận tím mặt, tiến lên quát:
- Ngươi đánh rắm...