Chương 976: Người chịu tội thay (1)
Mà thấy lão giả áo đen này không trả lời được, trưởng lão sứ giả của các đại đạo thống theo Phương Nguyên mà đến nào còn không rõ thế cục, lập tức ai nấy bật cười:
- Không ngờ không ngờ, ông trời có mắt, thì ra sớm đã có Nam Hải tiền bối nhìn các ngươi không vừa mắt, hôm nay vật chứng nhân chứng đều đủ, không biết các ngươi còn gì để nói?
- Sự thật sờ sờ ra đó còn cãi, chẳng lẽ chuyện Âm Sơn Tông các ngươi từng cấu kết với yêu ma là giả à?
Kỳ thật Phương Nguyên lấy ra túi Càn Khôn của mấy đệ tử chân truyền Âm Sơn Tông, lại thuận miệng kéo Cửu Cô ra làm cờ hiệu, thực sự cũng không coi là vật chứng nhân chứng, có điều các tu sĩ cũng không cần biết, hơn nữa vốn là thiên vị Phương Nguyên, lúc này liền tự coi đó là bằng chứng!
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là, Âm Sơn Tông quả thật trong lòng có quỷ, sao dám phản bác?
Âm Sơn Tông và yêu ma Nam Hoang Thành qua lại rất thân, đó là sự thật, năm năm trước, từng có chân truyền của Âm Sơn Tông tới Việt Quốc điều tra chuyện cái chết của thế tử Yêu Vương, cũng là sự thật, bởi vậy đối với bọn họ mà nói, hiện giờ có thể làm chính là chuyện to hóa nhỏ.
Nhưng hiện giờ, Phương Nguyên lại cố tình muốn chuyện nhỏ hóa to, lại lập tức khiến bọn họ rất khó chịu!
Không đợi lão giả áo đen nói tiếp, chợt nghe sâu trong Âm Sơn, có một thanh âm truyền tới, át đi tiếng nói ầm ĩ của mọi người, thản nhiên nói:
- Bất kể là như thế nào, năm năm trước, từng có đệ tử tông ta bị yêu ma mê hoặc, tới Việt Quốc làm khó Phương tiểu hữu cũng là sự thật, tông ta không có ý thoái thác, tuy những đệ tử đó hiện giờ không còn một ai, đều chết ở Việt Quốc, khiến cho tông ta muốn điều tra chân tướng cũng không biết điều tra thế nào, nhưng dù sao cũng là Phương Nguyên tiểu hữu bị ủy khuất, không biết ngươi muốn bồi thường thế nào?
Mọi người nghe ra đây là vị cao nhân nào đó của Âm Sơn Tông đã lên tiếng, trong lòng lập tức nghiêm lại.
Lại nghe ra trong lời nói của hắn dường như có chút bất đắc dĩ, tiếng la hét ầm ĩ cũng dần dần bình ổn.
Mà Phương Nguyên khi nghe thấy những lời này, trong lòng cũng thả lỏng.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Âm Sơn Tông, trầm giọng nói:
- Ta không cần bồi thường, chỉ muốn hỏi một câu mà thôi...
Thanh âm trong Âm Sơn Tông trầm mặc một lát, nói:
- Phương Nguyên tiểu hữu cứ nói!
- Ta chỉ cần các ngươi ở trước mặt người thiên hạ trả lời ta...
Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, đầy khí phách lên tiếng:
- Lúc trước ta ở Thái Nhạc Thành hàng yêu phục ma có sai không?
Trong một câu này, Phương Nguyên vận đủ pháp lực, truyền ra rất xa!
Trong nhất thời, bốn phương tám hướng đều vang vọng một câu này của hắn.
Cũng vào lúc này, thiên địa đều yên lặng, lặng lẽ chờ Âm Sơn Tông trả lời.
Nhưng không ngờ là, thanh âm vừa hỏi đáp với Phương Nguyên, đột nhiên liền trầm xuống, mãi lâu sau vẫn chưa vang lên.
Cho dù là mấy vị trưởng lão chỗ sơn môn, cũng đều trầm mặc, mãi lâu sau vẫn không có ai lên tiếng.
...
Thôi công công ở bên cạnh Lý Hồng Kiêu cách đó không xa, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, nói với Lý Hồng Kiêu:
- Chúng ta lúc trước kỳ thật đã nhìn nhầm rồi, vị Phương Nguyên tiên sinh này không chỉ là quân tử, còn rất có thủ đoạn...
Lý Hồng Kiêu nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi lại nhìn ra gì à?
Thôi công công cười bồi, nói:
- Trước đây chúng ta cứ nghĩ, Phương Nguyên tiểu hữu dẫn theo nhiều người như vậy tìm tới Âm Sơn Tông, lại không thể thực sự khiến những người này cùng hắn tấn công Âm Sơn Tông, hiện tại mới hiểu được, hắn ngay từ lúc ban đầu đã không phải thật sự muốn đánh nhau, chỉ là muốn để nhiều người chứng kiến, nghe hắn đường đường chính chính hỏi Âm Sơn Tông một câu như vậy mà thôi...
Lý Hồng Kiêu nói:
- Nhiều người như vậy, chỉ tới đây nghe một câu, có phải là ngu không?
- Có đôi khi, chỉ là một câu nói, nhưng có đôi khi lại chính là một câu thần chú.
Thôi công công bật cười:
- Trước mặt mọi người, Âm Sơn Tông trả lời vấn đề này, vậy chẳng khác nào là cúi đầu nhận sai với Phương Nguyên tiểu hữu, mất hết mặt mũi thì cũng thôi, e là Tiên Minh cũng sẽ để lại một tồn tại ở Âm Sơn Tông!
Lý Hồng Kiêu lần này có chút nghe không hiểu, nói:
- Tiên Minh đã sớm biết về Âm Sơn Tông rồi, có gì mà ngạc nhiên?
Thôi công công nói:
- Nhưng lúc trước người trong thiên hạ không biết, Phương Nguyên tiên sinh hiện giờ chính là lục đạo khôi thủ, thanh danh như mặt trời ban trưa, được cả thiên hạ chú ý, hiện giờ hắn dẫn theo nhiều người như vậy, ở trước mặt mọi người hỏi Âm Sơn Tông một câu, bức Âm Sơn Tông phải cúi đầu, chuyện này tất nhiên sẽ truyền khắp mọi nơi, người trong thiên hạ cũng sẽ đều biết chuyện Âm Sơn Tông quả thật từng ra sức cho yêu ma, đến Việt Quốc đuổi giết hắn.
- Như vậy, Tiên Minh trước kia trong chuyện này do ngại bởi một số nguyên nhân nào đó mà buông tha cho Âm Sơn Tông, giờ lại không thể coi như không thấy, tất sẽ phái người đến điều tra, ngươi cảm thấy Âm Sơn Tông thật sự có thể sạch sẽ đến mức không lưu lại một chút manh mối nào à?
- Huống hồ, cho dù là không tra ra được manh mối, nhưng thanh danh của Âm Sơn Tông cũng sẽ bởi vậy mà bị phá hỏng, ài, đây là thủ đoạn của Phương Nguyên tiểu tiên sinh, hắn lần này tới đây, không phải muốn đòi lợi ích gì cả, hắn dựa vào thanh danh của mình, làm lớn chuyện mà Âm Sơn Tông muốn lấp liếm cho qua, lại mượn danh Nam Hải làm bằng chứng cho chuyện này, mục đích cuối cùng, chính là đoạt danh của Âm Sơn Tông.
- Chẳng trách hắn muốn trở lại vào lúc này...