Chương 977: Người chịu tội thay (2)
Thôi công công nói đến cuối cùng, cười bảo:
- Chúng ta hiện tại hoài nghi, hắn chính bởi vì đã trải qua chuyện Nam Hoang Thành Huyết Yêu đại náo đạo chiến, đoán được quan hệ giữa Tiên Minh và Yêu vực sẽ trở nên khẩn trương, cũng đoán được tình cảnh của Âm Sơn Tông sẽ gian nan nên mới vội vàng trở về!
- Không ngờ lại thù dai như vậy?
Lý Hồng Kiêu nghe mà trố mắt đứng nhìn:
- Đặc biệt chọn lúc này để chạy về bỏ đá xuống giếng?
...
- Kẻ này tâm địa rất ác độc...
Mà ở bên ngoài là một mảng vắng lặng, lúc đang chờ Âm Sơn Tông trả lời, sâu trong sơn môn Âm Sơn Tông, trong một chủ điện lạnh lẽo mà rộng rãi, có mấy người đang ngồi xếp bằng, không ngờ đều là đại nhân vật tay nắm thực quyền của Âm Sơn Tông, lúc này, một nam tử trung niên mặc áo lam, để ba chòm râu dài đang giận tím mặt, tay áo phất qua, hất đổ chén trà trên bàn, quát to:
- Chúng ta khó khăn mới dọn dẹp đầu đuôi sạch sẽ, hiện giờ vì một câu của hắn lại muốn đẩy Âm Sơn Tông ta vào hiểm địa à?
- Ai bảo chúng ta mất thủ đoạn ở Việt vương đình, không thể trảm sát tiểu nhi này?
Trong đại điện, một nam tử bộ dạng trẻ tuổi, nhưng nói năng lại già dặn cười lạnh nói.
Các tu sĩ trong điện, ai nấy đều có chút xấu hổ, bọn họ tất nhiên biết, đâu phải chỉ là một hồi ám sát không thành công, ngay cả Đồng Thi Sát trong tam đại tà thi cũng phải để lại ở bên ngoài, có điều chuyện này là con trai của tông chủ làm, bởi vậy không ai tiện đứng ra chỉ trích mà thôi!
- Ài, hiện tại không phải lúc nói những cái này...
Một vị trưởng lão bộ dạng trông có vẻ thành thật lo lắng nói:
- Hiện giờ chúng ta phải làm gì?
Các vị trưởng lão nghe vậy đều trầm mặc, nhất thời không ai trả lời.
Chuyện xảy ra quá đột nhiên, bọn họ có thể làm gì được?
Nếu Phương Nguyên một mình đến đây, bọn họ có vô số phương pháp xử lý.
Nhưng hiện giờ hắn dẫn theo nhiều người như vậy, mọi người đều chú ý, Âm Sơn Tông có phương pháp nào khả thi?
Nghĩ thôi trong lòng cũng uất nghẹn, vì sao Nam Hoang Thành lại để xảy ra loại chuyện đó, hơn nữa trước đó một chút phong thanh cũng không lộ, khiến Âm Sơn Tông trở tay không kịp, phí bao tâm lực mới có thể xử lý sạch sẽ dấu vết trước sau, vốn định náu mình ít bữa, sống qua trận phong ba này, lại không ngờ rằng con kiến năm năm trước lại giết về "Đúng lúc", lập tức khiến bọn họ trận cước đại loạn!
- Ha ha, việc đã đến nước này, cũng không có biện pháp gì hay cả..
Cũng đúng vào lúc này, ngoài đại điện, bỗng nhiên có một nam tử gầy yếu mặc tiên bào dài rộng chậm rãi bước vào, người này vô cùng trẻ tuổi, cũng vô cùng tuấn tú, nhưng vừa vào điện, các trưởng lão đều thi lễ với hắn.
- Ý tứ của Thiếu tông chủ là?
Vị trưởng lão bộ dạng thành thật kia vội vàng chắp tay hỏi.
- Đừng gọi ta thiếu tông chủ, ta hiện giờ là người của Tiên Minh, không có liên quan gì tới Âm Sơn Tông các ngươi cả!
Nam tử đó xua tay, cười dài:
- Có điều chuyện của Âm Sơn Tông ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn? Ha ha, dù sao không phải vẫn có người cảm thấy chuyện phát triển đến loại trình độ này, chính bởi vì ta làm việc bất lợi ở Việt vương đình sao?
Nghe vậy, sắc mặt trưởng lão áo xám lúc trước lên tiếng lập tức khó coi thêm mấy phần.
- Đồng nhi, ngươi nói việc này nên xử lý như thế nào?
Ngoài điện bỗng nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp, không biết từ đâu đến, lại bất kỳ ai cũng nghe rõ trong tai.
Các trưởng lão nghe vậy lập tức ngồi ngay ngắn lại, biết đây là tông chủ Âm Sơn Tông đang bế quan.
- Việc đã đến nước này, còn có thể làm gì nữa, kiểu gì cũng phải cho bên ngoài một câu trả lời.
Nam tử trẻ tuổi tên là Chu Linh Đồng thở dài, sau đó nhìn về phía trưởng lão áo xám lúc trước chỉ trích hắn làm việc bất lợi, cười nói:
- Nguyên Ly trưởng lão, Cam Long Kiếm lúc trước chính là đệ tử của ngươi, hắn cũng là phụng lệnh của ngươi mới tới Việt Quốc làm chuyện này, hơn nữa sinh ý qua lại giữa Âm Sơn Tông và Nam Hoang Thành thường ngày cũng do ngươi phụ trách, chuyện này có phải từ ngươi mà ra không?
Vị Nguyên Ly trưởng lão đó nghe vậy liền tức giận:
- Ngươi muốn đổ hết mọi chuyện lên đầu lão phu à?
Chu Linh Đồng cười nói:
- Tội luôn phải có người gánh, dũng cảm chút, đứng ra đi, không phải ra ngoài xin lỗi một tiếng thôi sao, cứ nói mình lúc trước cũng bị yêu ma che mắt, nguyện tự phạt bế quan ba năm, tạ tội với người trong thiên hạ, cũng chẳng mất miếng thịt nào.
- Ngươi.
Nguyên Ly trưởng lão giận tím mặt.
Nhưng nghênh đón ánh mắt của mọi người trong điện, lửa giận của hắn lại dần dần biến mất.
- Được...
Hắn trầm giọng đáp ứng, sau đó chậm rãi quay người, nói với một vị trưởng lão bên cạnh:
- Chỉ là tiểu đồ nhi đó của ta...
Nhưng không chờ hắn lên tiếng, Chu Linh Đồng đột nhiên bước tới, trong năm ngón tay, linh quang lóe lên, đột nhiên hóa thành từng sợi xích sắt màu tím, nháy mắt đã quấn chặt lấy Nguyên Ly trưởng lão, Nguyên Ly trưởng lão vừa không để ý, đã bị trói lấy, không đợi hắn hét lớn, Chu Linh Đồng đã thuận thế đánh một chưởng lên đỉnh đầu Nguyên Ly trưởng lão.
- Ầm...
Nguyên Ly trưởng lão bị đánh cho sắc mặt lụi bại, ngã xuống như khúc gỗ.
Các trưởng lão trong điện đều đứng bật dậy, sắc mặt kinh nghi bất định, đồng loạt nhìn về phía Chu Linh Đồng.
Ngoài điện, thanh âm của tông chủ cũng vang lên:
- Đồng nhi, ngươi đây là có ý gì?
- Đã làm thì phải làm triệt để một chút...
Chu Linh Đồng cười nói:
- Chuyện đã ầm ĩ rồi, Tiên Minh nói không chừng cũng sắp tới điều tra, đến lúc đó chúng ta vẫn phải cần một người chịu tội thay, dứt khoát để Nguyên Ly trưởng lão vất vả chút đi, trực tiếp đẩy ra ngoài sơn môn, xoẹt một đao cho xong việc, như vậy không chỉ là cho người trong thiên hạ một câu trả lời, thậm chí cũng dễ ăn nói với Tiên Minh, mọi sự đại cát, không còn hậu hoạn.