Chương 978: Âm Sơn Chu Linh Đồng (1)
Trong đại điện, các tu sĩ nghe thấy những lời này, trong lòng không nhịn được mà lạnh toát.
Thanh âm của tông chủ đó qua hồi lâu mới lại vang lên:
- Vậy tạm thời cứ làm theo ý kiến của ngươi đi!
Chu Linh Đồng lập tức cười đắc ý, kéo thân thể của Nguyên Ly trưởng lão, muốn đi an bài, nhưng khi tới cửa đại điện, lại đột nhiên ngẩn ra, chỉ thấy chỗ cửa có một nữ hài đang đứng, màu da như đồ sứ, chỉ là sắc mặt có chút âm hàn, trên môi không có màu máu, nàng ta cứ như vậy lẳng lặng đứng ở cửa đại điện, trên mặt không có biểu cảm gì.
- Ặc, tiểu Quan sư muội, sao ngươi lại bỗng nhiên xuất quan?
Chu Linh Đồng nhìn thấy nàng ta, sắc mặt cũng hơi ngạc nhiên, giấu thân thể Nguyên Ly trưởng lão ra sau người, dù sao đây cũng là sư phó của người ta, sau đó tận lực nở nụ cười, nói:
- Thất Tuyệt Huyền Minh Pháp của ngươi luyện thành rồi à?
Nữ hài thản nhiên nhìn Nguyên Ly trưởng lão ở sau lưng hắn, sau đó thu hồi ánh mắt, lắc đầu.
Sắc mặt Chu Linh Đồng dễ coi hơn một chút, nói:
- Vẫn thiếu một chút à, đừng nóng vội, rồi cũng tu luyện thành thôi!
Nữ hài đó thản nhiên nói:
- Ta lần này xuất quan, là vì ta biết một chút đó ở đâu.
Chu Linh Đồng và các trưởng lão trong điện đều kinh hãi, vội vàng vây tới, hỏi:
- Là gì?
Nữ hài đó thản nhiên nói:
- Ta có một ca ca!
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy giật mình, kinh ngạc nói:
- Vì sao chưa nghe ngươi nói bao giờ?
Nữ hài đó nói:
- Bởi vì ta trước kia không muốn để người khác biết ta có một ca ca!
Sắc mặt các tu sĩ trong điện đều vô cùng kinh ngạc, chỉ có Chu Linh Đồng là phản ứng nhanh nhất, nói:
- Ngươi muốn gì?
Nữ hài đó chậm rãi quay người, bình tĩnh chỉra ngoài đại điện, lẳng lặng nói:
- Ta vừa rồi cảm ứng được, hắn đã tới Âm Sơn Tông, hiện giờ đang ở đây, ta bế quan nhiều năm như vậy, sở dĩ trên tu hành vẫn thiếu một chút, tu luyện không thành, chính bởi vì từ khi còn từ trong bụng mẹ, hắn đã cướp đi một vài thứ của ta, khiến ta không thể viên mãn!
Mọi người nghe vậy đều lặng ngắt như tờ, trong nhất thời rất khó tiêu hóa những nội dung này.
Nữ hài đó lại thản nhiên nói tiếp:
- Ta muốn các ngươi giúp ta mang hắn tới đây, ta muốn lấy lại thứ thuộc về ta.
Các tu sĩ ngơ ngác nhìn nhau, có chút không biết nên trả lời như thế nào.
Cũng chỉ có Chu Linh Đồng, khi nghe thấy những lời này lại chậm rãi bật cười, nụ cười càng lúc càng đậm.
- Tiểu Quan sư muội đừng lo lắng, ta giúp ngươi giải quyết chuyện này...
Lúc này ngoài sơn môn của Âm Sơn Tông, các tu sĩ đều lẳng lặng chờ đợi.
Lúc ban đầu, bọn họ thậm chí vẫn có chút không hiểu vì sao Phương Nguyên muốn truy hỏi Âm Sơn Tông như vậy, nhưng sau khi Âm Sơn Tông nghe thấy những lời này, bỗng nhiên trở nên lặng lẽ, dường như ngay cả người thần thông quảng đại, vẫn chưa lộ diện kia cũng không muốn trả lời, mà mấy vị trưởng lão lúc trước còn khéo ăn khéo nói ai nấy cũng giống như nuốt phải ruồi, mãi lâu sau vẫn không dám trả lời, trong lòng bọn họ cũng dần dần hồi vị, mơ hồ đoán được gì đó.
Ai nấy ánh mắt đều có chút kinh hỉ, chờ mong Âm Sơn Tông trả lời.
Âm Sơn Tông không phải rất thần thông quảng đại à?
Ngay cả Tiên Minh cũng có thể lấp liếm được, xem ngươi làm thế nào qua được cửa này...
- Phương Nguyên tiểu tiên sư.
Vào lúc mọi người ở đây đã chờ tới bực mình, có người đang cân nhắc xem có nên gào thét, tìm chút chuyện vui không, lại chợt thấy trong sơn môn của Âm Sơn Tông, bỗng nhiên xuất hiện một đồng nhi mặc áo màu, hắn nhẹ nhàng cất bước đi tới, trên người không hề có sát khí, thậm chí còn nho nhã lễ độ, đi đến trước mặt Phương Nguyên, nhẹ nhàng thi lễ, thấp giọng nói:
- Công tử nhà ta mời ngươi tới!
- Công tử nhà ngươi?
Phương Nguyên nhìn đồng nhi này một cái, thản nhiên hỏi.
Đồng nhi đó nói:
- Công tử nhà ta nói, tất cả những gì ngài muốn, hắn đều có thể cho ngài!
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên chỉ về phía sườn tây Âm Sơn Tông xa xa, ngoài sơn môn, trên một tòa cô phong cách chừng ba bốn dặm, nơi đó phong cảnh tú lệ, dựng một tòa lương đình, lờ mờ có thể nhìn thấy, trong đình hình như có một người đang ngồi.
Các tu sĩ chung quanh thấy vậy cũng hơi yên tâm.
Dù sao cũng đang ở Âm Sơn Tông, Phương Nguyên lại là hy vọng để bọn họ có được thần pháp, bởi vậy không ai dám để Phương Nguyên mạo hiểm, nếu người nào đó chờ Phương Nguyên trong Âm Sơn Tông, như vậy bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Phương Nguyên đi, có điều hiện giờ nhìn lên, thấy nơi gặp mặt là ngoài Âm Sơn Tông, cách bọn họ cũng gần, có thể tùy thời bảo hộ, trong lòng cũng yên tâm.
- Được, ta đi!
Phương Nguyên trầm ngâm một lát rồi gật đầu.
Cũng không cần đồng nhi này dẫn đường, hắn phi thân bay lên, áo xanh phần phật, nhắm thẳng tới ngọn núi ở ngoài sơn môn đó, thân hình di động trong không trung, tiến vào trong lương đình, sau đó chậm rãi ngồi xuống một bên bàn đá.
- Vị này chính là lục đạo khôi thủ danh chấn Trung Châu à?
Bên kia bàn đá là một nam tử gầy yếu mặc bào phục rộng thùng thình, bộ dạng có vài phần khí, hắn cười nói:
- Một mực nghe ngươi thanh danh đại thịnh, ai nấy đều khen ngợi, hôm nay được gặp, phong thái quả nhiên không tầm thường, ta vốn tưởng rằng ở một nơi rách nát như Vân Châu chúng ta, sẽ không xuất hiện nhân tài như vậy, không ngờ trước xuất hiện ta, sau lại xuất hiện thêm ngươi, khá thật...
Phương Nguyên quan sát hắn, không lập tức lên tiếng, chỉ gật đầu.
Không ngờ người này lại cuồng vọng như vậy, mấu chốt hơn là khi hắn nói ra những lời cuồng vọng này lại lộ ra vẻ rất đương nhiên.