Chương 979: Âm Sơn Chu Linh Đồng (2)
Người này hoặc là kẻ ngốc, hoặc chính là tên điên có lòng tự tin cường đại.
- Một chiêu này của ngươi cũng âm hiểm, khiến Âm Sơn Tông chúng ta có chút trở tay không kịp...
Nam tử đó cười một tiếng, chắp tay với Phương Nguyên, sau đó lại than khẽ, ánh mắt lộ ra có chút nghiêm túc nhìn vào mặt Phương Nguyên, nói:
- Thứ cho ta nói thẳng, ngươi chắc cũng là người thông minh, nhưng ta không rõ, vì sao ngươi cứ muốn dùng loại thủ đoạn này? Tuy như vậy sẽ hại Âm Sơn Tông chúng ta rất thảm, nhưng ngươi cũng không chiếm được lợi ích gì mà?
- Nếu ngươi đang hỏi một cách nghiêm túc, vậy ta cũng trả lời một cách nghiêm túc.
Phương Nguyên nghênh đón ánh mắt hắn, qua một lúc mới hồi đáp:
- Ta đối phó Âm Sơn Tông các ngươi, không cân nhắc tới lợi hại gì cả, chỉ thấy Âm Sơn Tông được các ngươi làm nhiều chuyện vượt quá phép tắc như vậy, muốn các ngươi phải trả một cái giá tương ứng...
Hơi dừng lại một chút, sau đó nói:
- Chính xác mà nói ta thậm chí không phải đang báo thù, chỉ là muốn trừ ma vệ đạo mà thôi!
Dứt lời, ánh mắt vô cùng thản nhiên nhìn nam tử đó.
- Trời ạ...
Nam tử gầy yếu nghe Phương Nguyên nói vậy, có chút ngây đơ, nhìn Phương Nguyên một lúc, mới nói:
- Đúng là bất khả tư nghị, thế đạo hiện giờ, người có tu vi và địa vị như ngươi, không ngờ lại nói ra những lời ngây thơ như thế, mấu chốt nhất là, ta từ nhỏ đã có thể nhìn một cái là biết người khác có nói dối hay không, mà khi ngươi nói những lời đạo đức giả như vậy, không ngờ lại không phải đang nói dối, cái này... Quả thực quá đáng sợ, Phương Nguyên đạo hữu, ngươi không phải là đồ ngốc chứ?
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Ta là người đứng đầu đại khảo lục đạo, tất nhiên không thể là đồ ngốc!
Nam tử gầy yếu đó vỗ tay một cái, nói:
- Vậy ngươi nhất định là người điên...
Phương Nguyên nói:
- Nếu ta là người điên, vậy thế đạo này nhất định còn điên hơn!
- Lời này thú vị!
Nam tử gầy yếu vỗ nhẹ lên bàn, mỉm cười một tiếng, nói:
- Vậy thì tâm sự đi, ta tên là Chu Linh Đồng, tông chủ Âm Sơn Tông hiện nay là cha ta, chỉ có điều ta hiện tại mà nói thì không có quan hệ gì với Âm Sơn Tông cả, ta vào năm mười bốn tuổi đã được cha ta đưa vào Tiên Minh, hiện tại ta ở trong Tiên Minh nói một cách chính xác thì chỉ là thân phận Tuần Du Sứ...
- Người mà Lý Hồng Kiêu nói chính là hắn...
Phương Nguyên thản nhiên nhìn Chu Linh Đồng này, trong lòng đã có tính toán.
Quan sát nam tử này, chỉ thấy hắn cũng là tu vi Kim Đan, chỉ là không nhìn ra đan phẩm, trên trình độ nào đó mà nói, người này tuy có khí nữ nhân, nhưng nếu ném vào trong đám người, e là rất khó bị người ta nhận ra, một thân khí cơ của hắn cũng dùng bí pháp phong tỏa, khiến người ta rất khó nhìn thấu thực lực chân chính của hắn, nhưng Phương Nguyên có thể cảm ứng ra, người này hẳn là nhân vật khó giải quyết.
- Mục đích của ngươi đã đạt được rồi!
Chu Linh Đồng trực tiếp nói rõ thân phận của mình, sau đó nhẹ giọng cười nói, ngoắc ngoắc ngón tay.
Ngoài lương đình, liền có một lão giả bị Khổn Tiên Thằng trói bay đến lương đình, thân thể rơi xuống đất, run run mấy cái.
Chu Linh Đồng đạp chân lên hắn, ánh mắt lại nhìn Phương Nguyên cười nói:
- Người này tên là Nguyên Ly, là đại trưởng lão của Âm Sơn Tông ta, trừ cha ta ra thì người có quyền thế lớn nhất là hắn, đúng rồi, người lúc trước cấu kết với Nam hoang Yêu Vương, thậm chí xưng huynh gọi đệ, cũng phái mấy vị chân truyền của mình vào Việt Quốc điều tra ngươi cũng là hắn, nói rõ một chút, hắn cũng chính là tên đầu sỏ mà ngươi muốn tìm!
Phương Nguyên nhìn lão giả đó một cái, chỉ thấy trong mắt hắn đầy vẻ không cam lòng và tuyệt vọng, nhưng dường như ngay cả sức phản kháng cũng không có.
Có điều bất kể là bào phục trên người, hay là một thân khí cơ, đều cho thấy người này quả thật là đại nhân vật.
- Giao ra nhân vật lớn như vậy, bất kể là như thế nào thì chuyện này cũng có thể ăn nói với ngươi rồi chứ?
Chu Linh Đồng cười nói:
- Có điều ngươi muốn đoạt danh của Âm Sơn Tông, vậy thì phải thất vọng rồi, chuyện này ta sẽ chủ động nói chuyện với Tiên Minh, chỉ nói là ta ý thức được yêu ma có mưu đồ gây rối, bởi vậy đặc biệt về tới Âm Sơn Tông để quân pháp bất vị thân, bắt lấy lão đầu tử này, mà ngươi chỉ là tới đây quấy rối mà thôi, Âm Sơn Tông sẽ do chính tay ta chỉnh đốn, trở thành một cỗ lực lượng kiên định thủ vệ Vân Châu, ý đồ muốn Tiên Minh điều tra chúng ta tới cùng của ngươi sẽ không thành công, thậm chí còn mang tới tác dụng ngược.
Nói xong còn chớp mắt mấy cái với Phương Nguyên, cười nói:
- Dù sao lợi ích mà chúng ta Âm Sơn Tông nên có cũng có được rồi, không phải sao?
Phương Nguyên trầm mặc.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy người trước mắt này rất đáng sợ.
Ép Âm Sơn Tông giao ra một đại nhân vật như vậy, mình nên xem như đã thành công.
Nhưng đến lúc này, mình lại hoàn toàn không có cảm giác thành công, ngược lại trong lòng còn rét run.
- Khi ta tới Việt vương đình, có một người đào thoát...
Phương Nguyên qua một lúc, mới ngẩng đầu nhìn về phía Chu Linh Đồng, nói:
- Người đó chính là ngươi phải không?
Chu Linh Đồng cười cười gật đầu:
- Là ta là ta, phi tử của Việt Hoàng trông cũng không tồi.
Phương Nguyên nghe vậy lại trầm mặc một thoáng.
- Đừng có không thoải mái như vậy, ngoài mặt dù sao cũng là ngươi thắng mà?
Chu Linh Đồng nhìn biểu cảm của Phương Nguyên, trên mặt lại càng đắc ý, nhưng trong miệng lại vẫn khuyên:
- Kỳ thật ta lần này cũng có chuyện tới tìm ngươi thương lượng, ngươi chắc là người thông minh, loại chuyện hành hiệp trượng nghĩa này làm một hồi hai hồi cho vui là được, người dù sao cũng vẫn phải tiến về phía trước, ngươi nói xem, giờ hai người chúng ta làm một cái giao dịch nhé?