Chương 980: Chúng ta không giống nhau (1)
Phương Nguyên thản nhiên nhìn hắn, nói:
- Giao dịch gì?
Chu Linh Đồng cười cười:
- Thấy chuyện ngươi làm sau khi từ Trung Châu về, ta cũng đại khái có thể đoán được ngươi là dạng người gì, một là ngươi đối với Thanh Dương Tông quả thật không tồi, thứ hai ngươi cũng thực sự coi trọng mấy người bên cạnh, mà vừa hay, ta ở Việt vương đình mưu hoạch lâu như vậy, cũng có hiểu biết rất sâu về giới tu hành Việt Quốc, bao gồm cả một số việc nhỏ không quan trọng.
Hắn vừa nói vừa chớp chớp mắt với Phương Nguyên, cười nói:
- Ví dụ như Thanh Dương Tông có một vị sư muội vô cùng ái mộ ngươi?
- Ví dụ như trong Thái Nhạc Thành có một tiểu gia tộc họ Phương?
Nói đến cuối cùng, than khẽ:
- Lại ví dụ như thôn quê huyện Thanh Lương có một vị lão tiên sinh họ Chu?
Sắc mặt Phương Nguyên lập tức có chút khó coi, ánh mắt nhìn Chu Linh Đồng trở nên lạnh lẽo.
Chu Linh Đồng lúc này lại bật cười:
- Những người có ta đương nhiên cũng không động tới, hơn nữa ngươi nói cái gì hành hiệp trượng nghĩa, nhìn thì chắc cũng là người háo danh, ta có thể cho ngươi thanh danh tốt, ta thậm chí có thể cam đoan sau này tuyệt đối không để Âm Sơn Tông lại tới gây sự với Thanh Dương Tông, có thể thỏa mãn tất cả những gì ngươi muốn, ngươi cũng vĩnh viễn không cần phải lo lắng cho những người đó...
Phương Nguyên trực tiếp cắt ngang lời hắn, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn cái gì?
Chu Linh Đồng cười nói:
- Ta muốn tên ngốc cao to bên cạnh ngươi!
Ánh mắt Phương Nguyên trở nên lạnh lùng, nặng nề nhìn Chu Linh Đồng một cái, nhưng không lập tức lên tiếng.
- Ngươi đừng nóng, ta chỉ là đang hỏi ý kiến ngươi thôi...
Mà Chu Linh Đồng lúc này lại trở nên bình tĩnh, cười nói:
- Có điều, ta nói thật cho ngươi biết, ta mà nhìn trúng tên ngốc này, vậy ngươi sẽ không bảo vệ được hắn, ta có rất nhiều phương pháp để nắm giữ hắn trong tay.
Nói xong, tựa cười mà như không phải cười nhìn Phương Nguyên:
- Ngươi chắc hẳn cũng biết, đại kiếp sắp buông xuống, Tiên Minh đang vào lúc cần ngươi, có rất nhiều vị trí có thể cường hành điều động người, điều lệnh của Tiên Minh vừa ra, cho dù lão tu Nguyên Anh cũng phải tuân mệnh mà đi, mà ta lại có quan hệ không tồi với Tòa Sư, nếu ta muốn xin hắn một điều lệnh, đó là một chuyện vô cùng đơn giản.
Nói đến đây, không biết từ đâu lấy ra một chùm nho, ngắt một quả ăn, còn lại thì bỏ vào túi Càn Khôn, sau đó cười tủm tỉm nhìn Phương Nguyên, nói:
- Có được điều lệnh này, ta có thể cường hành điều tên ngốc đó tới Ma Biên, đại nghĩa trước mắt, ngươi hoặc là Thanh Dương Tông, chẳng lẽ có thể có dư địa để phản kháng à?
Nói đến đây, nụ cười trên mặt trở nên có chút đắc ý, nói khẽ:
- Mà hắn đến Ma Biên, vậy ta có thể dễ dàng bắt hắn, rơi vào tay ta, hắn sống hay chết chỉ là một câu nói của ta, ngươi có thể làm khó được ta sao?
Phương Nguyên nhìn bộ dạng ăn nho của hắn, biểu cảm trên mặt chậm rãi biến mất.
Chu Linh Đồng thấy vậy, lại đột nhiên mỉm cười, nói:
- Cho nên, hiện tại sự thật chính là thế này...
Hắn nói xong, nhẹ nhàng giơ ra một ngón tay:
- Âm Sơn Tông, ngươi không động tới được!
Sau đó, lại giơ ra ngón tay thứ hai:
- Tên ngốc kia, ngươi cũng không bảo vệ được...
Vừa nói vừa ngồi ngay ngắn, nhẹ nhàng vỗ bàn đá, cười nói:
- Vậy ngươi, có phải muốn nghe điều kiện của ta không?
Chu Linh Đồng khi nói chuyện luôn thích cười, cười như vậy, luôn lộ ra lời hắn nói giống như là đang nói đùa.
Nhưng người khác nghe hắn nói, lại thường thường không cười nổi.
Hiện giờ Phương Nguyên chính là như vậy, không những không cười nổi, ngược lại như rơi vào trong hầm lạnh!
Thấy bộ dạng của Phương Nguyên, Chu Linh Đồng lại càng cười đắc ý hơn, mặt đầy thành khẩn:
- Đương nhiên, ta hôm nay là mang thành ý tới bàn điều kiện với ngươi, cho nên ta cũng không muốn bức ngươi quá, kết thành tử cừu cũng không hay.
- Nếu ngươi đã không bảo vệ được tên ngốc đó, vậy sao không tự tay giao hắn cho ta?
Hắn càng nói càng vui vẻ:
- Ít nhất như vậy, ta sẽ chỉ khiến hắn bỏ ra chút đồ, tính mạng thì có thể giữ được, đối với hắn mà nói là một kết quả rất tốt, mà ngươi, chỉ cần đáp ứng điều kiện này, ta trừ thỏa mãn tâm nguyện muốn thành danh của ngươi ra, trực tiếp giao lão già này cho ngươi, còn có thể bồi thường cho ngươi một số thứ tốt, đương nhiên, quan trọng hơn là, hai tháng sau, ngươi đến Côn Luân Sơn, phải giúp ta làm một chuyện nho nhỏ, thế nào?
Dứt lời, hắn nhướn mày bổ sung:
- Yên tâm, việc nhỏ đó đối với hai người chúng ta đều có lợi rất lớn, nói thật, ta không phải quá chán ghét ngươi, ngươi xuất thân hàn môn, con đường tu hành không dễ đi, khi ta vừa vào Tiên Minh cũng không có ai để ý ta, chúng ta đều là dựa vào bản lĩnh của chính mình để từng chút từng chút đi lên, vốn chính là người cùng một đường, việc gì phải kèn cựa nhau?
Nghe hắn nói vậy, Phương Nguyên trầm mặc rất lâu, mới thở hắt ra một hơi.
Nụ cười trên mặt Chu Linh Đồng lập tức trở nên tươi hơn.
- Ngươi nói chuyện luôn là như vậy à?
Phương Nguyên nhìn về phía Chu Linh Đồng:
- Khiến người ta cảm thấy trừ đáp ứng điều kiện của ngươi ra thì không có con đường nào khác?
Chu Linh Đồng cười tới nheo cả mắt lại, nói:
- Bởi vì con người của ta thích nhất là giảng đạo lý!
Phương Nguyên nhìn về phía hắn, qua một lúc, thần sắc bình tĩnh nói:
- Những gì ngươi nói rất tốt, nhưng ta không đáp ứng!
...
Không khí trong lương đình, dường như trở nên có chút áp lực.
Nhưng nụ cười trên mặt Chu Linh Đồng lại không thay đổi, vẫn cười tủm tỉm nói:
- Vì sao?
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Bởi vì ngươi là người xấu!