Chương 981: Chúng ta không giống nhau (2)
Một câu trả lời này cũng khiến cho nụ cười của Chu Linh Đồng càng đậm hơn, hắn vươn hai ngón tay ra, khẽ cười nói:
- Như vậy không thú vị, đường ta cũng chiếu sáng cho ngươi rồi, trừ đáp ứng điều kiện của ta ra, ngươi còn có thể làm gì khác?
Nhìn hắn cười híp cả mắt lại, nhưng trong đó dường như ẩn tàng vẻ âm trầm vô tận, Phương Nguyên chậm rãi đứng lên.
Hắn nhìn Chu Linh Đồng một lúc, bỗng nhiên nói
- Thành thật mà nói, ngươi có phải bởi vì ta muốn làm người tốt, liền cảm thấy ta rất ngu không?
Chu Linh Đồng không giấu diếm, cười nói:
- Người thông minh ai lại đi làm người tốt?
Phương Nguyên nhìn hắn hắn một lúc, bỗng nhiên bật cười:
- Ngươi sai rồi, người thông minh mới làm người tốt, không thì làm sao chơi với ngươi được?
Thấy Phương Nguyên không ngờ không phải đang nói đùa, nụ cười trên mặt Chu Linh Đồng cũng chậm rãi rút đi.
Qua một lúc, hắn trầm giọng nói:
- Ngươi muốn làm như thế nào?
Phương Nguyên chậm rãi vươn một ngón tay ra, nhẹ giọng cười nói:
- Thứ nhất, hủy Âm Sơn Tông!
Thần sắc Chu Linh Đồng biến đổi, nhìn lại ra ngoài núi, nhưng thấy người ở ngoài núi không ít, lại không có dị biến gì xuất hiện.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền nghe thấy trong sơn môn Âm Sơn Tông, bỗng nhiên truyền ra một tiếng hét thê lương.
Hắn biết tiếng hét đó là cái gì phát ra, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, vội vàng nhìn vào trong Âm Sơn Tông.
Cũng đúng vào lúc này, chỉ thấy trong sơn môn Âm Sơn Tông, vị trí sườn tây, trong một tòa sơn cốc tương đối bí mật, đột nhiên có huyết quang ngút trời, sau đó chỉ thấy một hòm đồng bỗng nhiên bay đến trong không trung, sau đó đột nhiên nổ tung, từ trong hòm đồng, không ngờ có một quái vật toàn thân mọc lông rậm màu xanh đồng bay ra, ngửa mặt lên trời gầm rú, sau đó xông tới lương đình.
Nhìn phương hướng đồng thi xông tới, khí cơ chính là tỏa định Phương Nguyên.
Nhưng Phương Nguyên đưa lưng về phía đồng thi khí tức đáng sợ đến cực điểm, gần như là Nguyên Anh đó, lại không hề bối rối, ngược lại nhìn Chu Linh Đồng, nhẹ giọng bật cười:
- Người ta luôn sẽ phải trả một cái giá cực đắt đối với những chuyện mà mình làm sai trước kia...
- Cái giá này không chỉ là vì cấu kết với yêu ma, còn có cả luyện thi!
- ...
- Cái quỷ gì vậy?
- Không tốt, Âm Sơn Tông phóng thích yêu thi, muốn gây bất lợi đối với Phương Nguyên tiểu hữu?
Nhưng khác với sự bình tĩnh trên lương đình, trong sơn môn Âm Sơn Tông phía dưới, lại lập tức là một mảng bối rối, đại trưởng lão của Trung Châu Nam Cung gia, cung phụng áo trắng của Lan Tiên Phủ Đệ, đại tộc trưởng Ly Thủy Mạnh gia, mấy vị cao thủ của Ngũ Kê Lĩnh Phục Ma Tán phản ứng đầu tiên, cảm thấy vừa sợ vừa giận, vội vàng phi thân tới, cùng thi triển thần thông, đánh tới tà thi đó!
- Gừ.
Một thân huyết khí của tà thi vô cùng đáng sợ, trong hai mắt được lông xanh bao phủ, lộ ra hàn ý dày đặc, nhắm thẳng tới Phương Nguyên.
Nhưng cự ly giữa hắn và Phương Nguyên dù sao cũng rất xa, lại vừa hay bị các tu sĩ ngăn cách, vừa xông tới, liền trực tiếp bị mấy vị cao thủ này ngăn cản, trong nháy mắt các môn thần thông đều được sử ra, hóa thành một cái lưới lớn, đánh bay tà thi lông xanh này ra ngoài.
- Tà thi hung hãn quá.
- Mẹ nó, thật quá đáng, Âm Sơn Tông tự xưng là danh môn, không ngờ còn đang luyện thi?
- Luyện thi thì cũng thôi, còn dám sử ra ngay trước mặt chúng ta?
Đến lúc này, các môn các phái cũng đều có phản ứng, há miệng chửi to, đều nổi giận xuất thủ.
Chẳng trách phản ứng của bọn họ lại mạnh như vậy, thật sự tà thi vừa xuất hiện, liền khiến người ta vừa kinh vừa sợ!
Âm Sơn Tông vốn là lập nghiệp từ luyện thi, luyện huyết bảo, đây là một bí mật công khai, nhưng đây dù sao cũng là trước kia, lúc đó, lực lượng Tiên Minh chưa mạnh, đối với phân chia chính đạo tà đạo cũng không rõ ràng, quan trọng hơn là, Âm Sơn Tông khi đó vốn cũng chỉ là lén lút tiểu đả tiểu nháo, đệ tử rất thưa thớt, thanh danh không nổi, cho nên mới không dẫn tới sự chú ý của quá nhiều người!
Nhưng hiện giờ, thế cục đã hoàn toàn khác.
Âm Sơn Tông sớm đã lắc mình biến hóa, từ một tà phái nho nhỏ, hóa thành đại tiên môn chiếm cứ Vân Châu, thanh danh vượt trên tất cả, mà Tiên Minh theo đại kiếp buông xuống, sự dung thứ đối với một số tà phái thuật pháp cũng càng lúc càng thấp, bởi vì những thứ này, khi đại kiếp hàng lâm, rất có khả năng sẽ gặp phải phiền phức không ngờ, ví dụ như tà thi, khi tiên môn chiến đấu với nhau, có lẽ là lệ khí, nhưng khi đại kiếp hàng lâm, vậy không những không thể mượn nó để chống đỡ đại kiếp, ngược lại có khả năng sẽ bị tà khí lây dính, hóa thân thành sinh linh hắc ám trước!
Âm Sơn Tông cũng chính vì minh bạch điểm này, mới ra lệnh cấm môn hạ đệ tử lại dính dáng tới tà vật, đã sớm hủy đi vô số huyết bảo và tà thi, chỉ để lại ba cái này, cũng bởi vì luyện chế quá khó khăn, bởi vậy nhất thời luyến tiếc, tạm thời lưu lại.
Khi đại kiếp tới, ba cỗ tà thi này cũng phải hủy diệt!
Cũng chính bởi vậy, các tu sĩ đều cảm thấy vừa bất khả tư nghị lại vừa phẫn nộ...
Trước mặt các tu sĩ, Âm Sơn Tông không ngờ ngang nhiên tế ra tà thi, vồ giết lục đạo khôi thủ...
Những người này đã ngông cuồng tới trình độ như vậy rồi à?
...
Ôm suy nghĩ này, đã không chỉ có người xuất thủ về phía tà thi, để ngừa chúng đả thương tới thần pháp của mình, còn có người nổi giận, tế ra tất cả các loại pháp bảo thần thông, thuận tay ném tới đệ tử Âm Sơn Tông vẫn còn đang ngơ ngác sững sờ!
Rầm rầm...
Trong sân lập tức là một mảng đại loạn!
- Là ai tế ra tà thi?
- Mau mau thu lại, muốn chết à?