Chương 983: Âm Sơn đại loạn (2)
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên bước ra một bước, một thân thanh khí khuấy động, lực đạo cuồng bạo khó có thể hình dung đều gia trì lên trên trường kiếm màu xanh trong tay, hư không chung quanh trở nên vặn vẹo, phía sau giống như có vô số hư ảnh xuất hiện, đó chính là biểu hiện hắn đã thôi động kiếm ý đến cực điểm, xoẹt một tiếng, kiếm khí tung hoành, chém về phía trước!
- Ngươi... Quả nhiên là người điên!
Nghênh đón một kiếm này, Chu Linh Đồng đã sợ tới sắc mặt hoang mang, cũng không phải bị một kiếm này của Phương Nguyên dọa sợ, mà là bị sát khí giống như thực chất ở trên người Phương Nguyên khiến cho cả kinh, trong chớp mắt liền bứt ra, đồng thời trong tay áo trượt ra ba bốn kiện pháp bảo phòng ngự, bay nhanh tới ngăn giữa hắn và Phương Nguyên, sau đó phi thân như tia chớp lao vào trong nội môn Âm Sơn Tông.
Hắn có thực lực, nhưng giống như một người bình thường không ai dám liều mạng với kẻ điên, hắn cũng sợ Phương Nguyên.
Ầm một tiếng, chỉ nghe phía sau có tiếng nổ, kiếm khí đánh tan mây trôi, tòa lương đình đó trực tiếp nổ tung.
Pháp bảo phòng ngự Chu Linh Đồng tế ra cũng tứ phân ngũ liệt, mà thân hình Phương Nguyên thì trực tiếp từ trong khói bụi bay ra, đi đến trong không trung, dưới sự thúc giục của thanh khí, một thân kiếm ý thôi động đến cực hạn, từ trong không trung, giống như ngân hà trút xuống!
- Phập.
Trong lòng Chu Linh Đồng không có chiến ý, chỉ muốn trốn vào nội môn Âm Sơn Tông, nhưng lúc này trước nội môn Âm Sơn Tông tu sĩ như mây, sát khí lạnh thấu xương, vừa hay ngăn cản đường đi của hắn, chỉ hơi bị khựng lại, sau lưng liền cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, từng đạo kiếm quang đã tới phía sau mình, hắn vừa sợ vừa giận, gầm khẽ một tiếng, vội vàng xoay người, hai tay đột nhiên vỗ vào nhau!
Rắc rắc!
Trước người hắn lập tức xuất hiện hư không vặn vẹo vô tận, đồng thời một thân pháp lực tăng vọt, không ngờ cũng tỏa ra đan quang màu tím, không ngờ cũng một tu sĩ Tử Đan, hơn nữa thần thông vô cùng quỷ dị, trực tiếp che lại hư không trước người.
Nhưng lúc này, Phương Nguyên sao lại khách khí với hắn, cũng không thèm nhìn, trực tiếp chém xuống.
Khói bụi cuồn cuộn, không trung nổ tung, kiếm khí và hư không vặn vẹo đều run rẩy.
- Phập...
Tuy pháp lực của Chu Linh Đồng không kém, nhưng dù sao cũng là bị bức phải lâm thời thi triển một chiêu này, bị kiếm khí của Phương Nguyên bức ép, lại ăn quả đắng, tuy cuối cùng vẫn cản được một kiếm này, nhưng sắc mặt trở nên vô cùng trắng bệch, khóe miệng đã chảy ra máu tươi, thân hình ngã về phía sau mấy chục trượng, sau đó cuối cùng không dám trì hoãn, bứt ra chạy về hướng bắc.
Việc đã đến nước này, hắn đã không kịp trốn về sơn môn, chỉ có thể thoát được đã rồi tính!
Mà nhìn thấy một màn này, Phương Nguyên càng không nói năng gì, chỉ sầm mặt, thân hình xẹt qua hư không, đuổi sát theo sau.
Tay phải cầm kiếm, kiếm khí tung hoành, tay trái nhanh chóng vẽ ra mấy đạo phù trong không trung, dưới chân một con Chu Tước cực lớn xuất hiện, lôi điện vấn vít, bay theo Chu Linh Đồng, đồng thời bên cạnh vươn ra vô số cành liễu giống như lôi tiên, đều đập về phía trước.
Dưới sự tấn công điên cuồng như vậy, Chu Linh Đồng lại gầm lên một tiếng, cởi tiên bào trên người xuống, ném về phía sau.
Đó không ngờ cũng là một kiện pháp bảo, hất văng tất cả lôi tiên, nhưng cuối cùng vẫn không thể cản được hết, bị một đạo lôi điện từ trên trời hạ xuống đánh lên đầu, khiến cho hắn lảo đảo, nửa người đã cháy đen một mảng!
Lăn hai vòng trong không trung, Chu Linh Đồng hoàn toàn không còn chiến ý, nhảy lên, tiếp tục bỏ chạy.
Chỉ cảm thấy đã hoảng sợ đến cực điểm, liều mạng hô to...
- Thiếu chủ...
Lúc này trước nội môn Âm Sơn Tông đã là một mảng đại loạn, tà thi đó vừa xuất hiện, khiến cho cục diện Âm Sơn Tông vất vả lắm mới ổn định được lại triệt để tán loạn, trong các tu sĩ, người một lòng kích sát tà thi, đề phòng Phương Nguyên bị tà thi đả thương cũng vậy, người một lòng thống hận Âm Sơn Tông, muốn lúc này đánh rắn giập đầu cũng thế, cũng có rất nhiều người muốn đục nước béo cò, công vào nội môn Âm Sơn Tông.
Vừa đánh nhau, lại giống như cuồng phong mưa rào, khóa chặt một đám trưởng lão Âm Sơn Tông ở bên trong.
Nhưng bọn họ lúc này, dù sao vẫn chưa thực sự chuẩn bị khai chiến toàn diện với nhiều tu sĩ như vậy, lại chưa được lệnh của sơn môn, lúc xuất thủ vẫn do dự, muốn đợi ổn định thế cục rồi mới quyết định, nhưng không ngờ, vừa ngẩng đầu nhìn, không ngờ thấy thiếu chủ nhà mình đang bị người ta đuổi giết, hơn nữa đối phương xuất thủ tàn nhẫn, kiếm nào kiếm nấy đều muốn lấy mạng người, lập tức kinh hãi không thôi.
Liều mạng quát to một tiếng, muốn vội vàng lao về phía Phương Nguyên.
- Lưu lại cho ta!
- Việc đã đến nước này, còn muốn đả thương người?
Nhưng bọn họ vừa ra tay, cho dù là cao thủ đạo thống Trung Châu lúc trước có bảo lưu đều cả kinh, phân biệt đón đánh.
Âm Sơn Tông vốn muốn tế ra tà thi, vồ giết Phương Nguyên, lúc này sao yên tâm để trưởng lão của bọn họ tới gần Phương Nguyên?
Đối với bọn họ mà nói, không hề có hứng thú tấn công Âm Sơn Tông.
Nhưng nếu ai muốn tổn thương tới Phương Nguyên, hủy hy vọng lấy được thần pháp của bọn họ, lại đều là tội không thể tha!
Mà điều này cũng khiến cho các trưởng lão nhất thời đều bị ngăn lại, không ngờ không ai có thể đuổi tới giúp người.
Ngược lại theo một màn Phương Nguyên giết Chu Linh Đồng xuất hiện, khiến cho một trường ác đấu trong sơn môn Âm Sơn Tông lại như lửa cháy đổ thêm dầu, sát khí của các tu sĩ tăng vọt, thế mãnh liệt được đẩy lên tới cực điểm, càng lúc càng nhiều tu sĩ thấy phía trước đã có đại chiến, liều mạng xông tới, giống như hồng thủy, đẩy chiến trường về phía trước.