Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 991 - Chương 991: Trảm Yêu Trừ Ma Thôi (2)

Chương 991: Trảm yêu trừ ma thôi (2)
- Phía trước chính là Âm Sơn thiếu chủ và Thanh Dương Phương Nguyên à?

Cũng đúng vào lúc này, trong hư không phía trước bỗng nhiên có một mảng mây vàng bay tới, bọc trong mây chính là một vị tu sĩ Nguyên Anh khí cơ hùng hậu dị thường, tốc độ đến cũng cực nhanh, từ ngoài trăm dặm, một niệm quét tới Phương Nguyên và Chu Linh Đồng, lập tức gia tốc chạy tới, cự ly hơn trăm dặm này, hắn cơ hồ trong mấy hơi thở đã tới nơi, đồng thời thanh âm vang vọng, cao giọng hét lớn:

- Lão phu chính là Tiên Minh Tuần Giám Sứ trấn thủ U Châu, Tiên Minh có lệnh, bảo hai người các ngươi mau mau dừng tay, đừng phạm sai lầm....

Chu Linh Đồng nghe thấy thanh âm này, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, liều mạng nghênh đón, hô loạn:

- Là ta... Ta là Tiên Minh Ám Tử Đường Chu Linh Đồng... Mau tới cứu ta...

Mắt thấy đóa mây vàng đó tới cực nhanh, Phương Nguyên quét sạch một tia lo âu trong lòng, hung hăng chạy lên...

- Quan Ngạo sư huynh không phải kẻ ngốc, hắn sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may như vậy, mà ta...

- ... Cứ giết ngươi trước đã!

...

Trước Âm Sơn Tông, không khí an hòa, người đến người đi trước sơn môn.

Âm Sơn Tông đã bị tiêu diệt, mấy vị trưởng lão quyền cao chức trọng, đám người đệ tử chân truyền, hoặc là đền tội, hoặc là bị Tiên Minh bắt giữ, hỏi rõ việc tà thi, mọi người trong lòng đại định, đang nói cười, thấp giọng đàm luận, lại không ai chú ý thấy Quan Ngạo trong đám người, cùng với vị nữ hài đang chậm rãi vươn tay về phía hắn.

Mà Quan Ngạo sức khỏe vô cùng, giống như hung thần trong mắt mọi người không ngờ lại hoàn toàn không phản kháng.

- Là ngươi nợ của ta...

Khi chậm rãi vươn tay tới trước ngực Quan Ngạo, nữ hài đó ngẩng đầu nhìn Quan Ngạo một cái,trong đáy mắt dường như có chút dao động, nhưng rất nhanh dao động này liền biến mất, tâm nàng ta lại trở nên bình thản:

- Là ngươi từ lúc còn từ trong bụng mẹ đã đoạt đi tất cả của ta, làm hại ta thành bộ dạng này, cho dù ta còn sống, nhưng thủy chung vẫn thiếu rất nhiều, không đạt được viên mãn nên có.

- Nhiều năm như vậy trôi qua, ngươi trông thì trời sinh vũ dũng, sức khỏe vô cùng, bách bệnh bất sinh, chư tà không dám gần, ta lại kinh mạch đều tuyệt, dễ vỡ như bùn sứ, không biết phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ mới sống được đến hiện tại, cho dù là vất vả khiến bản thân sống sót, bước lên con đường tu hành tu luyện pháp môn, cũng vẫn vì thiếu quá nhiều thứ, thủy chung không thể đạt tới trình độ viên mãn đó.

- Lại nhìn ngươi...

- Không ngờ lại có tu vi bực này, không ngờ có bản lĩnh bực này...

- Ngươi không ngờ đã quên cả ta, bản thân vô lo vô nghĩ, đi theo người đó hành tẩu, tự do tự tại, mà ta ở trong âm quật lạnh như băng chịu đựng thống khổ ngày đêm, ngươi lại tuyệt không quan tâm, tuyệt không để ý tới ta.

- Cho nên sao?

- Ta lấy lại thứ thuộc về mình thì có gì không đúng?

Nàng ta chậm rãi mà nói, tâm ý cuối cùng vẫn quyết định, trong bàn tay, sương đen lượn lờ, ấn thẳng tới ngực Quan Ngạo, trên khuôn mặt tái nhợt giống như băng sương đó dường như vào lúc này cũng xuất hiện có chút kích động, nhưng nàng ta không ngờ vào khoảnh khắc bàn tay nàng ta sắp ấn đến ngực Quan Ngạo, Quan Ngạo bỗng nhiên lui lại mấy bước, né tránh.

Trên mặt nữ hài lộ ra biểu cảm khó có thể lý giải:

- Ngươi vì sao muốn né tránh ta?

- Cô nương, tuy ta cảm thấy ngươi rất quen thuộc, nhưng...

Quan Ngạo buồn rầu và nghi hoặc, nói:

- ... Nam nữ thụ thụ bất thân, ta từng đọc sách rồi!

Biểu cảm trên mặt nữ hài lập tức cứng lại.

...

- Người của Âm Sơn Tông bị bắt hết chưa?

Cũng đúng vào lúc này, chung quanh vang lên tiếng hét lớn của một số người:

- Cẩn thận có yêu nhân trà trộn trong đám người mà đào tẩu!

- Mau tra một chút, mười đại trưởng lão, mười ba chân truyền, hình như đều đã bị Tiên Minh bắt rồi!

- Đúng rồi, hình như Âm Sơn Tông còn có một vị chân truyền, là một nữ tử rất ít hiện thân, bức những trưởng lão đó nói ra nàng ta ở đâu!

- ...

Theo mấy tiếng hét lớn này, người xung quanh cũng bắt đầu bận rộn.

Cách đó không xa có người kêu to về phía Quan Ngạo:

- Khôi thủ kiếm đạo Quan sư huynh, ngươi mau tới đây, vẫn có người lọt lưới!

Quan Ngạo lúc này căn bản không để ý tới người khác, chỉ lo lắng nhìn nữ tử này.

Mà nữ tử này cũng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bỗng nhiên nhìn Quan Ngạo một cái thật sâu, chậm rãi quay người đi.

- Ấy ngươi đừng đi...

Quan Ngạo khẩn trương, thậm chí muốn tiến lên giữ lấy nàng ta, nhưng lại biết làm như vậy rất vô lễ, không dám vươn tay ra, chỉ ở phía sau vội vàng nói:

- Ta biết chúng ta nhất định đã gặp nhau rồi, ngươi nói cho ta biết đi, ngươi nói cho ta biết là chúng ta đã gặp ở đâu đi.

Nhưng nữ tử này không hề quay đầu lại, thân ảnh mờ mờ, giống như chậm mà thực ra lại rất nhanh, biến mất trong đám người.

Chỉ có một thanh âm như có như không thản nhiên truyền về:

- Đừng sốt ruột, sau này rồi sẽ gặp lại.

...

Trước mặt Chu Linh Đồng, đám mây vàng đó vội vàng bay tới, đã đến ngoài trăm dặm.

Hiện giờ theo bí pháp truyền thư của Vân Châu Tiên Minh, mời được U Châu Tiên Minh, cuối cùng vẫn có người bị kinh động, vội vàng điều người chung quanh tra tìm, cuối cùng vẫn phát hiện hai người một đường đuổi giết tiến vào U Châu, vội vàng chạy tới ngăn cản.

Chu Linh Đồng vì mạng sống, tất nhiên cắn chặt răng, vội vàng xông tới.

Nhưng Phương Nguyên lúc này, cũng biết tình thế nguy cấp, lại cắn răng một cái, sải bước chạy tới, số lượng Bất Tử Liễu không còn nhiều điên cuồng thôi động, mà ở sau lưng hắn, thậm chí xuất hiện hư ảnh của Bất Tử Liễu, lúc này đang nhanh chóng ảm đạm.
Bình Luận (0)
Comment