Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 990 - Chương 990: Trảm Yêu Trừ Ma Thôi (1)

Chương 990: Trảm yêu trừ ma thôi (1)
Chẳng buồn cảm thán, bọn họ vội vàng xuất thủ, ra lệnh cho nhân mã các phía dừng tay, sau đó nhốt đệ tử Âm Sơn Tông lại.

Đến lúc này, tông chủ Âm Sơn Tông vẫn bị Thôi công công cầm chân, thủy chung không thể thoát thân cũng minh bạch đại thế đã mất, thở dài một tiếng, dừng tay, Trấn Thủ của Tiên Minh chạy tới sai người dùng Phược Yêu Liên khóa hắn lại, chờ mang về Tiên Minh tra hỏi, sau đó liên tục hét lớn, muốn gọi Phương Nguyên dẫn phát một trường hạo kiếp này đến, hỏi một số chuyện!

Có điều đến lúc này, mọi người mới ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ không biết Phương Nguyên đi đâu rồi.

Hồi lâu sau mới có người đứng dậy:

- Ta thấy hắn hình như là đang đuổi giết thiếu chủ của Âm Sơn Tông, một đường chạy về hướng bắc?

- Hả?

Trấn Thủ đó nghe vậy, vội vàng hét lớn:

- Mau phân phó vậy đạo nhân mã, tìm ra hai người bọn họ!

...

Tiên Minh tất nhiên là một mảng rối ren, truyền tin điều người.

Cũng là trước Âm Sơn Tông, các tu sĩ đều trở nên thanh nhàn, đã có Tiên Minh đến xử lý đầu đuôi, bọn họ cũng không tiện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, có điều tiện nghi nên chiếm thì dù sao cũng đã chiếm, lúc này cũng không gấp, hơn nữa bọn họ tấn công Âm Sơn Tông là mang cờ hiệu hàng yêu phục ma, không sợ Tiên Minh sẽ tìm bọn họ gây phiền, lúc này đã có người đang ngẫm nghĩ xem khi về thì nên khoác lác thế nào.

- Mẹ nó, Âm Sơn Tông lợi hại không? Huynh đệ ta dẫn người bình định rồi!

Về phần đám người trưởng lão và tông chủ của Thanh Dương Tông và Việt Quốc tứ đại tiên môn, nhìn Âm Sơn Tông đã là một mảng hỗn độn, thậm chí còn không thể tin được vào mắt của mình, đây còn là Âm Sơn Tông không lâu trước còn đè ngang trong lòng bọn họ, ép cho bọn họ không thở nổi sao?

Đường đường là Vân Châu đệ nhất đại tiên môn, cứ như vậy... không còn nữa?

Trong đám người hoặc là cảm khái, hoặc là cười thầm, hoặc là khoác lác với nhau, Quan Ngạo lúc này lại đang xách đại đao đứng ngẩn ngơ, trong trận đại chiến này, hắn xuất lực không ít, cũng không ngờ sau khi đại chiến kết thúc, lại không tìm thấy Phương Nguyên, tuy hắn bình thường đầu óc khá là đơn giản, nhưng lúc này cũng không khỏi có chút lo lắng, muốn ra ngoài tìm Phương Nguyên, nhưng lại không biết nên đi đâu mà tìm, rất là bực bội.

Đang cau mày suy nghĩ, không biết nên đi hướng nào, bỗng nhiên trước người xuất hiện một nữ hài tử.

Nàng ta dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, bộ dạng cũng tuyệt đẹp, trên người mặc một chiếc áo choàng bình thường, nhìn thì không giống đệ tử Âm Sơn Tông,trước sơn môn Âm Sơn Tông người đến người đi, thần sắc của nàng ta lộ ra vẻ bình tĩnh tới thần kỳ, cứ như vậy thản nhiên nhìn Quan Ngạo.

Qua hồi lâu, nàng ta chậm rãi bước về phía Quan Ngạo, nói:

- Ca ca!

Quan Ngạo ngây ra một thoáng, nhìn về phía nữ tử này, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác vừa phức tạp vừa cổ quái.

Giống như ở sâu trong đáy lòng, nổi lên gợn sóng vô biên.

Khuôn mặt trước mắt này, rõ ràng không nhớ đã gặp ở đâu, nhưng lại vô cùng quen thuộc.

- Ngươi là...

Hắn gãi gãi đầu, có chút hoang mang.

Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Quan Ngạo, trên mặt nữ tử đó dường như có chút mất mát.

- Thì ra ngươi thật sự đã không còn nhớ ta...

Nàng ta thở dài một tiếng, một lát sau mới nói:

- Có điều cũng không sao, ngươi không nhớ ta cũng tốt!

Sau đó nàng ta ngẩng đầu lên, thấp giọng nói:

- Nhưng, thứ ngươi nên trả cho ta thì vẫn phải trả.

Nàng ta vừa nói vừa vươn một tay ra.

Ngón tay trắng nõn, giống như chạm ngọc, nhưng mang theo uẩn vị phức tạp mà quỷ dị.

Nàng ta chậm rãi vươn tay, ấn về phía ngực Quan Ngạo.

Giống như muốn đòi lại thứ gì đó!

Dựa vào thực lực hiện giờ của Quan Ngạo, nếu hắn không muốn, người dưới Nguyên Anh e là không có mấy ai có thể tùy tiện tới gần hắn, nhưng nhìn nữ tử dường như cực kỳ quen thuộc này, hắn lại cảm nhận được một loại cảm xúc phức tạp khó có thể hình dung, đối mặt với nàng ta, không ngờ không có chút phòng ngự nào, chỉ tỉnh tỉnh mê mê, vẻ mặt hoang mang, tùy ý để nàng ta bước về phía mình.

Trên bàn tay trắng nõn đó dần dần hóa ra mấy luồng sương đen quỷ dị.

Ầm!

Một đường đuổi giết mười vạn dặm, pháp lực và tu vi của bản thân Phương Nguyên kỳ thật cũng sắp đến lúc dầu hết đèn tắt.

Chỉ có điều hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lại mạnh hơn xa người khác, đương nhiên, dưới tiêu hao cỡ này, pháp lực không tiếp tục được, nhưng cũng khiến cho hắn thủy chung không thể ngưng tụ ra đủ lực lượng để thi triển Huyền Hoàng Nhất Tiễn mạnh nhất của mình hiện giờ, bắn chết Chu Linh Đồng.

Mà như vậy cũng không thể không thừa nhận bản sự của Chu Linh Đồng rất lớn.

Trên trình độ nào đó mà nói, hắn thậm chí không thua gì Phương Nguyên, chỉ là hắn thủy chung không đảm lượng chính diện đối kháng với Phương Nguyên mà thôi!

Nhưng hiện giờ, hai người đều đã đến thời điểm mấu chốt.

Một đường chạy một đường giết, Chu Linh Đồng kỳ thật cũng dùng hết tâm tư, có đôi khi muốn chạy tới phía đông bắc Vân Châu, biết nơi đó có cao thủ Tiên Minh tọa trấn, có đôi khi thì muốn trốn tới phía tây, nơi đó là chỗ Yêu vực, nhưng Phương Nguyên am hiểu trận lý, tâm tư nhạy bén, lại nhìn xuyên ý đồ của hắn, một đường xoay bọc, luôn bức hắn phải thay đổi phương hướng, thủy chung không thể được như ước nguyện.

Đến hiện giờ, tốc độ của Chu Linh Đồng đã rất thấp, Phương Nguyên lại bắt đầu chậm rãi tới gần.

Mắt thấy sắp đuổi kịp thiếu chủ Âm Sơn Tông.

Nhưng lúc này, lời nói của Chu Linh Đồng lại khiến Phương Nguyên có chút lo lắng.

- Mình đuổi theo hắn ra ngoài, Quan Ngạo có phải thật sự sẽ gặp hung hiểm không?

Tâm tư vừa loạn, tốc độ liền hơi chậm lại, lập tức khiến cho Chu Linh Đồng mừng rỡ, thừa cơ lại bỏ chạy về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment