Chương 989: Một đường đuổi giết mười vạn dặm (2)
Ngươi không biết mệt à?
Truy đuổi đường dài như vậy, cũng thực sự khiến Chu Linh Đồng minh bạch, căn cơ của Phương Nguyên mạnh hơn mình.
Thế là hắn cũng bất chấp thể diện, không tiếc tất cả chỉ để giữ mạng.
Hắn mượn pháp bảo hạ thấp khí cơ, trốn trong thâm sơn.
Nhưng Phương Nguyên đứng trong không trung, thôi động Tử Khí Lưu Vân Quyết, từ từ lan ra, càn quét tứ phương.
Tử Khí Lưu Vân Quyết đi đến đâu, chính là thần thức của hắn đi đến đó.
Rất nhanh Phương Nguyên liền từ trong không trung chém xuống một kiếm, nước bùn bắn tung tóe, Chu Linh Đồng đành nhảy vào trong không trung mà trốn.
...
Hắn chui vào trong một cái hồ lớn, nhưng Phương Nguyên thi triển thần thông, kiếm như thần thiết, khuấy động cả hồ.
Nước hồ bị đun sôi, Chu Linh Đồng bị bức phải nhảy ra, tiếp tục chạy trốn.
...
Hắn chui vào trong một đầm lầy, cố chịu tanh tưởi và bẩn thỉu, chỉ cầu có thể thở một hơi.
Nhưng Phương Nguyên trực tiếp mở lò luyện đan, một viên độc đan đã biến đầm lầy này thành tuyệt địa, vẫn bức hắn ra.
...
Tới cuối cùng, Chu Linh Đồng trốn trong một tòa thành phàm tục, đi ngang qua tửu lâu kỹ quán, chui vào chợ bán thức ăn và chuồng nuôi dê, thấy không tránh khỏi Phương Nguyên, thậm chí chế phục một đám phàm nhân, dùng tính mạng bọn họ để uy hiếp, nhưng Phương Nguyên vẫn một kiếm chém tới!
Đối với điều này, Chu Linh Đồng gào to đau đớn, hắn không muốn dùng mạng của những phàm nhân này để đổi mạng của mình, thế là chỉ có thể tiếp tục bỏ chạy!
Càng trốn càng xa, càng trốn càng lâm vào tuyệt vọng và điên cuồng...
...
Trong quá trình này, Phương Nguyên giống như một thợ săn bình tĩnh mà tàn khốc, bám chặt lấy một dòng khí tức đó của Chu Linh Đồng.
Hắn có căn cơ Tử Đan, thần thức linh mẫn mà cường đại, lại am hiểu trận đạo, lợi dụng thế cục của đối phương và địa hình các phương một cách hết sức tinh diệu, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết lại nội tình dài lâu, kiếm đạo thần thông sắc bén khó cản, Chu Linh Đồng có giảo hoạt tới mấy cũng làm sao mà thoát khỏi hắn?
Hai người một đuổi, một trốn, không ngờ đã dần dần đi qua Vân Châu, đến địa giới U Châu.
Đến lúc này, thân thể Chu Linh Đồng đã lảo đảo, cả người giống như bị Phương Nguyên bức cho phát điên, lúc ban đầu hắn còn luôn thi triển một số quỷ kế, muốn ngăn cản Phương Nguyên, thậm chí là lập bẫy hại chết Phương Nguyên, nhưng đến lúc này, lại căn bản ngay cả những ý đồ này cũng không có, hắn chỉ muốn trốn, cả người đều bị sợ hãi vô biên bao phủ, lâm vào trong điên cuồng.
- Ngươi vì sao... Vì sao nhất định phải giết ta...
Trong thanh âm của hắn thậm chí đã tràn ngập sự không cam lòng, thậm chí là ủy khuất.
Phương Nguyên cắn chặt khớp hàm, không trả lời, trên mặt cũng không có biểu cảm, chỉ có kiếm quang trong tay càng lúc càng sáng...
- Ngươi... Ngươi không phải muốn tiêu diệt Âm Sơn Tông à?
- Ngươi đã thành công rồi...
- Ngươi vì sao không thể buông tha cho ta.
Chu Linh Đồng lúc này, thậm chí đã có thể nói là mất đi lý trí.
Hắn không biết vào lúc này, càng nói chuyện sẽ càng khiến pháp lực của mình bị rút đi, hắn chỉ theo bản năng muốn bằng vào công phu mình giỏi nhất, muốn gây ảnh hưởng tới tâm chí đuổi giết mình của Phương Nguyên:
- Ngươi không quan tâm tới những người được ngươi dẫn tới Âm Sơn Tông à? Ngươi không lo bọn họ tấn công Âm Sơn Tông có thể sẽ bị Tiên Minh trách phạt ư, ngươi không phải quan tâm...
- Lắm mồm thế?
Phương Nguyên gầm lên, tốc độ không ngờ tăng thêm một bậc, thanh âm giống như lôi đình!
- Đã nói giết ngươi thì phải giết ngươi!
- Trời sập cũng phải giết ngươi trước!
- Chính bởi vì ta uy hiếp tới ngươi à?
Chu Linh Đồng cơ hồ ngay cả khí lực chạy trốn cũng không có, tức thì bị sát khí lạnh lẽo mà đáng sợ đó của Phương Nguyên khiến cho trong lòng khổ sở, liều mạng kêu to:
- Ta nói đùa đó, ta cam đoan sau này tuyệt sẽ không động tới một đầu ngón tay của người bên cạnh ngươi, ta xin thề độc.
Chỉ là hắn nói xong, Phương Nguyên vẫn bất vi sở động, tiếp tục kéo gần cự ly với hắn.
Chu Linh Đồng cơ hồ tuyệt vọng rồi, bỗng nhiên nghĩ tới một việc, hô to:
- Ngươi không nên chỉ muốn giết ta, ngươi nên trở về nên trở về giết nữ nhân đó, nữ nhân đến từ Việt Quốc, là nàng ta muốn tên cao to bên cạnh ngươi, là nàng ta muốn tu luyện thành phương pháp chí tà, ngươi giết ta cũng vô dụng, nữ nhân đó rất thông minh, nàng ta đã nhắm vào tên cao to kia, vậy thì nhất định sẽ không dừng tay...
- Hả?
Trong lòng Phương Nguyên bỗng nhiên run lên, nghĩ tới một tiểu cô nương gầy teo nho nhỏ, trong lòng ôm một bình hoa.
Điều này khiến nỗi lòng hắn có chút rối loạn!
...
Mà lúc này trước Âm Sơn Tông, chiến thế kỳ thật đã gần chấm dứt, từ nửa ngày trước, Âm Sơn Tông đã triệt để bị đánh bại, hộ sơn đại trận lăng loạn loạn, sơn môn bị phá huỷ, Đan Thất, Tàng Kinh Điện đều bị vô số tu sĩ công đánh, ngang nhiên cướp đoạt, các đệ tử Âm Sơn Tông hoặc là trực tiếp quỳ xuống hàng phục, hoặc là bị các tu sĩ đã giết tới đỏ trảm sát.
Trong một mảng hỗn loạn, ngay cả Toan Nghê trên pháp chu của Phương Nguyên cũng nhảy ra, cắn chết trưởng lão áo đen nhảy ra đầu tiên đổ hết sai lầm lên người Cam Long Kiếm, sau đó ngửa mặt lên trời thét dài, khiến một đám chiến sủng của Âm Sơn Tông đều bỏ chạy nháo nhác.
Đại thế đã mất...
Mà lúc này, người của Tiên Minh cuối cùng cũng đến.
Vân Châu Tuần Giám Sứ Lưu Long Khôn khống chế một khối tà thi, sớm đã truyền tin cho Tiên Minh, đợi khi cao thủ Chúng Tiên minh dưới sự suất lĩnh của một vị Trấn Thủ chạy tới nơi này, nhìn Âm Sơn Tông đã thành một mảng hỗn độn, cũng không nhịn được mà hít một hơi lạnh.
- Đường đường là Vân Châu đệ nhất đại tiên môn, trong một đêm, không ngờ thành bộ dạng này?