Chương 988: Một đường đuổi giết mười vạn dặm (1)
Chu Linh Đồng còn chưa thở được một hơi, đại trận trong thành còn chưa thôi động, liền nhìn thấy một màn thành chủ bị Phương Nguyên một kiếm trảm sát, các tu sĩ cũng bị hắn trấn áp, tức tới giậm chân, liều mạng đánh ra một chưởng về phía Phương Nguyên, sau đó mượn thế lướt vào không trung!
Rắc.
Một kiếm này của Phương Nguyên bị chưởng lực của hắn hơi cản lại, nhưng thân pháp di chuyển, liền tránh được chưởng lực, người lao về phía trước.
Hai người một trước một sau, tử quang lấp lánh, thanh khí lay động.
Người sau một lòng muốn giết người, người trước một lòng chạy thoát thân, tốc độ đều đạt đến cực hạn.
Trong hư không, hai đạo thần quang nhanh chóng lướt đi.
Một trận ngươi đuổi ta chạy, bọn họ không biết đi được bao xa, cách Âm Sơn Tông cũng càng lúc càng xa, chỉ là chẳng ai bận tâm tới điều này, nhất là Chu Linh Đồng ở phía trước, bất kể là như thế nào cũng không ngờ Phương Nguyên lại ác tới như vậy, đuổi giết hắn lâu như vậy mà vẫn không chút thả lỏng, trong lòng gấp tới muốn khóc, nhưng cũng chỉ có thể vội vàng nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi được sát thần này.
Mà Phương Nguyên khi ở Âm Sơn Tông, bị bức bắn ra một tên đó, với tu vi hiện giờ của hắn, một đạo thần thông đó tạm thời chưa hoàn thiện, trong thời gian ngắn không bắn được tên thứ hai, không có biện pháp khác, cũng chỉ có thể không ngừng một đường đuổi giết.
- Minh Sơn Nhất Quật Quỷ, mau cứu ta.
Phía trước phía sau đuổi giết nửa ngày, lại thấy thân hình của Chu Linh Đồng như cá, vội vàng xông vào trong một ngọn núi thấp bé được sương đen bao phủ ở bên trái, người còn chưa tới trước núi đã hoảng hốt hét to, liều mạng xin người bên trong ra cứu mạng...
- Người lên tiếng là thiếu chủ Âm Sơn Tông?
Trong sương đen, rất nhanh có mấy người thò đầu ra, nhìn vào trong hư không, vội vàng tới đón.
- Ha ha, Chu lão đệ, ngươi...
Cầm đầu là một tên tóc đỏ vừa đen vừa béo, cười to ha ha, đi tới nói chuyện.
Nhưng Chu Linh Đồng làm gì có ý tứ hàn huyên với hắn, vù một tiếng bay vòng ra sau họ.
Người cầm đầu hơi ngẩn ra, không kịp hỏi hắn, liền thấy Phương Nguyên từ phía sau đuổi tới, trong lòng cũng cả kinh, quát:
- Vị đạo hữu này, có việc gì mà đuổi gấp như vậy, hay là nể mặt Minh Sơn Lão Quái ta, ngồi xuống nói chuyện đã.
- Cút!
Phương Nguyên lúc này môi mím chặt, mắt thấy Chu Linh Đồng muốn mượn những người này để kéo dài thời gian với mình, nào có thời gian mà dong dài với bọn họ, quát khẽ một tiếng, quanh người lôi quang chớp động, Chu Tước xuất hiện, hai cánh xòe ra hơn mười trượng, giống như một mảng lôi vân phô thiên cái địa, trực tiếp vồ tới Minh Sơn Nhất Quật Quỷ, sau đó hóa thành lôi hải...
Ầm một tiếng, Minh Sơn Nhất Quật Quỷ bị quét văng.
Người chết, người bị thương, cũng có người còn chưa kịp phản ứng, Phương Nguyên đã lướt đi với tốc độ cực nhanh!
- Phế vật, phế vật...
Chu Linh Đồng buồn bã kêu to, tiếp tục đào tẩu, chỉ là tức tới tay chân run rẩy.
- Quỷ Cung Lão Mẫu, mau tới giúp ta...
Rất nhanh hắn lại chạy tới một sơn cốc hoa nhiều như gấm, hét lớn về phía một tòa động phủ sâu thẳm trong sơn cốc.
Ầm!
Nghe thấy hắn hô, cửa động phủ chậm rãi mở ra.
Phương Nguyên nhìn thoáng qua, tay áo phất một cái, ầm một tiếng, mấy đạo lôi điện thô to như cánh tay trẻ con đánh lên trước động phủ đó.
Sau đó cửa động phủ lại lặng lẽ không một tiếng động đóng lại.
- Hình Hà Yêu Giao, mau tới giúp ta nghênh địch...
Chu Linh Đồng chạy tới trên một con sông ánh sóng lấp lánh, liều mạng kêu to.
Một con cự mãng một sừng trong sông lớn nghe thấy động tĩnh, tò mò thò đầu ra, nhưng vừa lộ ra được nửa cái đầu trên mặt sông, liền trực tiếp bị một đạo kiếm quang quét qua, đầu cự mãng đã mất hơn nửa, chậm rãi nằm ngửa bụng trên sông.
Chu Linh Đồng giở hết chiêu trò, không ngờ không thoát khỏi sự đuổi giết của Phương Nguyên, nhất là bộ dạng tâm ngoan thủ lạt đó, lại dọa cho hắn cơ hồ sợ tới nôn ra mật xanh mật vàng, càng mấu chốt là, tuy thân pháp của hắn cũng không tồi, tốc độ không chậm hơn Phương Nguyên, nhưng luận về căn cơ vững chắc, Phương Nguyên dường như lại mạnh hơn hắn một bậc, cứ chạy lâu như vậy, pháp lực của hắn càng tiêu hao nghiêm trọng hơn.
Hiện giờ, tốc độ của hắn đã chậm dần, nhưng Phương Nguyên không ngờ lại nhanh hơn lúc trước.
Dưới tình huống như vậy, cự ly của hai người đã từ từ gần lại, nếu không phải hắn trên đường đã kéo ra bao nhiêu kẻ chết thay giúp mình đỡ đòn, hoặc nhiều hoặc ít đều ảnh hưởng đến Phương Nguyên, chắc hẳn Phương Nguyên lúc này đã đuổi tới rồi...
Hắn cảm thấy tuyệt vọng, cơ hồ sắp khóc rồi:
- Ngươi rốt cuộc muốn đuổi theo ta tới khi nào?
Mà Phương Nguyên sau lưng hắn thì cắn răng cầm kiếm, tốc độ nhanh hơn, thanh âm lạnh lùng mà kiên quyết:
- Chân trời góc biển!
Một đường đuổi theo, đằng đằng sát khí, Chu Linh Đồng đã triệt để bị Phương Nguyên dọa cho sợ tới vỡ mật. Trên thực tế, nếu với thực lực đan phẩm Tử Đan của hắn, chưa chắc đã không có thực lực quay lại đánh với Phương Nguyên một trận, nhưng càng đào tẩu, chiến ý trong lòng càng phai nhạt.
Chuyện đã tới nước này, hắn không hề nghi ngờ, nếu mình mà quay lại đánh với Phương Nguyên, người chết tất nhiên sẽ chính là mình!
Một thân đảm lượng, vốn cũng theo càng trốn mà càng nhỏ!
Mà điều này cũng khiến hắn không có dũng khí quay đầu lại đánh, bị Phương Nguyên một đường đuổi giết, lại chỉ dùng hết tâm tư nghĩ cách cắt đuôi Phương Nguyên, bất kể phải trả giá như thế nào, cũng phải bảo vệ cái mạng nhỏ của mình trước.
Chỉ là, điều này cũng không dễ dàng gì!
Trên đường đi hắn đã cầu rất nhiều người, thậm chí cả yêu ma, nhưng không ai có thể giúp hắn, cho dù có thể ngăn cản Phương Nguyên một thoáng, nhưng hắn rất nhanh lại đuổi theo, tốc độ thậm chí còn càng lúc càng nhanh, khiến Chu Linh Đồng sắp hộc ra cả gan ruột.