Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch

Chương 29

Đại học Bắc Thành là một ngôi trường danh giá với bề dày lịch sử trăm năm. Nơi đây không chỉ là niềm mơ ước của vô số sinh viên mà còn sở hữu khuôn viên rộng lớn, cổng trường hoành tráng đầy khí thế. Đặc biệt trong những ngày này, khi tân sinh viên nhập học, khắp nơi đều tràn ngập sức sống và hơi thở thanh xuân.

Nhờ có Chu Soái dẫn đường, Lê Kiến Mộc nhanh chóng hoàn thành thủ tục nhập học và được đưa đến khu ký túc xá.

Phòng của cô nằm ở tầng ba.

Ký túc xá không có thang máy, tất cả hành lý đều phải tự mình khuân lên.

Lê Kiến Mộc một tay xách vali lớn, chậm rãi bước lên từng bậc thang, còn Chu Soái thì chật vật kéo vali nhỏ hơn theo sau. Đến khi đặt chân đến cửa phòng, anh ta đã thở hồng hộc, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Lê Kiến Mộc nhìn anh ta, bất đắc dĩ nói:

"Em đã bảo là tự mang được rồi."

Chu Soái vừa lau mồ hôi vừa kiên quyết:

"Không được! Đây là tôn nghiêm của đàn ông!"

Lê Kiến Mộc lắc đầu cười nhẹ, sau đó đẩy cửa bước vào ký túc xá.

Ký túc xá của đại học Bắc Thành được thiết kế dạng giường tầng, phía trên là chỗ ngủ, phía dưới là bàn học, mỗi phòng có năm người.

Khi cô vào, trong phòng đã có một chiếc giường được sắp xếp gọn gàng, còn một giường khác thì có người đang dọn dẹp đồ đạc.

Nghe tiếng động, cô gái đang sắp xếp đồ trên bàn quay lại.

"Ừm, chào cậu."

Đó là một cô gái nhỏ nhắn, nụ cười lộ ra chiếc răng khểnh trông rất đáng yêu.

Lê Kiến Mộc chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể cảm nhận được sự đơn thuần, lạc quan và thiện lương tỏa ra từ cô bạn này.

Trên môi cô khẽ nở nụ cười nhẹ:

"Chào cậu."

“Ừm, cậu trông thật xinh đẹp.”

Cô gái nhỏ trước mặt lộ ra ánh mắt si mê, chăm chú nhìn Lê Kiến Mộc. Nhận ra bản thân thất thố, cô lập tức đỏ mặt, bối rối giơ tay lên vẫy chào:

“Chào cậu chào cậu! Mình tên là Trịnh Linh, là bạn cùng phòng của cậu.”

Lê Kiến Mộc khẽ cười, gật đầu đáp lại:

“Mình là Lê Kiến Mộc.”

“Lê Kiến Mộc…” Trịnh Linh lặp lại cái tên một cách cẩn thận, như muốn khắc ghi vào lòng. Sau đó, cô nhanh chóng chỉ vào chiếc giường bên cạnh mình, hớn hở nói: “Tiểu Lê, cậu chọn giường này đi! Như vậy chúng ta có thể gần nhau hơn, mà vị trí này cũng yên tĩnh nữa.”

“Được.”

Lê Kiến Mộc không phản đối, đặt hành lý xuống giường rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Lúc này, cửa phòng lại vang lên tiếng lộc cộc của bánh xe vali. Trịnh Linh quay đầu nhìn, lúc này mới nhận ra còn một người nữa đang đứng trước cửa. Cô chớp mắt nhìn người con trai cao lớn đẩy hành lý vào, không khỏi trầm trồ:

“Tiểu Lê, đây là anh trai cậu sao? Gen nhà cậu tốt quá, ngay cả anh trai cũng đẹp trai như vậy.”

“Đàn em, em nhận nhầm rồi.” Người nọ bật cười, giọng nói mang theo chút trêu chọc, “Anh là đàn anh của các em.”

Nói rồi, anh ta nghiêng người nhìn về phía Lê Kiến Mộc, cười tươi như gió xuân tháng ba:

“Đàn em, anh đã giúp em mang đồ tới rồi, chúng ta thêm WeChat đi. Sau này có gì cần giúp đỡ thì cứ tìm anh.”

Chu Soái một đường ân cần, chẳng qua cũng chỉ vì muốn có được phương thức liên lạc.

Lê Kiến Mộc không quá để tâm, cũng không từ chối, tiện tay quét mã.

Thấy vậy, Trịnh Linh cũng nhanh chóng cầm điện thoại tới:

“Còn em nữa! Em cũng muốn thêm!”

Sau khi kết bạn xong, Chu Soái biết điều rời đi, dù sao cũng không tiện nán lại quá lâu trong ký túc xá nữ.

Người vừa đi, Trịnh Linh lập tức ghé lại gần, thần bí hỏi nhỏ:

“Có phải đàn anh Chu đang theo đuổi cậu không?”

“Không phải.” Lê Kiến Mộc lắc đầu.

“Vậy thì tốt.” Trịnh Linh vỗ ngực, làm ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, “Mình nghe người ta nói, rất nhiều đàn anh thích lừa đàn em xinh đẹp vào dịp đón tân sinh viên. Cậu xinh như thế, đừng để bị lừa nha.”

Lê Kiến Mộc khẽ nhếch môi cười, không đáp.

Hai người vừa dọn dẹp vừa trò chuyện vu vơ. Trịnh Linh là người địa phương, vì muốn làm quen với môi trường mới nên trước khi nhập học đã đến Bắc Thành vài lần. Cô nhanh chóng khoe khoang:

“Mình đã tìm hiểu kỹ rồi nha! Gần trường có rất nhiều quán ăn ngon! Chút nữa mình đưa cậu đi nếm thử!”

Quả nhiên, vừa nghe đến đồ ăn, ánh mắt Lê Kiến Mộc lập tức sáng lên, khiến Trịnh Linh càng hào hứng thao thao bất tuyệt về danh sách những món ăn ngon quanh khu vực.

Bầu không khí trong phòng đang rất sôi nổi, bỗng bên ngoài hành lang truyền đến một giọng nói đầy oán trách:

“Anh cả, em không muốn ở ký túc xá! Em muốn thuê chung cư bên cạnh trường học cơ!”

Giọng nói có chút làm nũng, nhưng trong câu chữ lại ẩn chứa sự bất mãn.

Nghe vậy, Lê Kiến Mộc và Trịnh Linh đều vô thức quay đầu nhìn ra cửa.

Một giọng nam trầm ổn vang lên, mang theo ý trấn an:

“Ngoan, cứ ở ký túc xá một thời gian đi. Bây giờ ba còn đang giận, chờ ông nguôi ngoai, anh sẽ nói giúp em.”

“Ba đúng là cổ hủ, chẳng qua em chỉ hơi…”

Cô gái kia vừa định tiếp tục than phiền, nhưng khi bước vào phòng, ánh mắt cô chợt khựng lại. Cả người giống như bị ai đó ấn nút dừng, trừng mắt nhìn Lê Kiến Mộc, biểu cảm đầy kinh ngạc.

Ngay cả người con trai đi cùng cũng có chút sững sờ.

Không khí thoáng chốc trở nên kỳ lạ.

Trịnh Linh là người phá vỡ sự im lặng đầu tiên. Cô bước lên, nhiệt tình chào hỏi:

“Chào hai cậu! Cậu là tân sinh viên phòng 302 đúng không? Mình tên là Trịnh Linh, còn đây là Lê Kiến Mộc, bọn mình là bạn cùng phòng của cậu.”

Lê Kiến Mộc chỉ liếc qua một cái, không nói gì, tiếp tục cúi đầu sắp xếp đồ đạc.

Lê Thanh Thanh lấy lại tinh thần, vội vàng gượng cười:

“Chào các cậu! Mình là Lê Thanh Thanh.”

“Oa, vậy cậu và Tiểu Lê cùng họ à?” Trịnh Linh kinh ngạc thốt lên.

Lê Thanh Thanh và Lê Dịch Nam thoáng liếc nhau, nhưng không ai mở miệng. Một lát sau, cả hai chọn giường, đặt vali lên bàn rồi ăn ý rời khỏi phòng.

“Kỳ lạ, có chuyện gì quan trọng sao? Sao chưa kịp trải giường đã đi rồi?”

Lê Kiến Mộc nhìn thoáng qua cửa, ánh mắt mang theo suy tư.

Đi đến chỗ rẽ, Lê Thanh Thanh bất ngờ kéo tay Lê Dịch Nam, giọng nói đầy kích động:

“Anh! Anh có thấy không? Cô gái kia… cô ấy… cô ấy trông rất giống em!”

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đầy vẻ kinh ngạc, thậm chí không thể tin nổi.

Lê Dịch Nam cũng thoáng ngẩn người. Người thừa kế xuất sắc của Lê gia lúc này lại có chút bối rối, không biết nên phản ứng thế nào.

“Anh nói xem… có khi nào…” Lê Thanh Thanh cắn môi, chần chừ suy đoán: “Có khi nào… cha có con riêng bên ngoài không?”

“Đừng nói linh tinh! Sao có thể có chuyện đó được?” Lê Dịch Nam lập tức nghiêm giọng răn đe.

Nhưng chính bản thân anh ta cũng không chắc chắn.

Bởi vì Lê Kiến Mộc thực sự rất giống Lê Thanh Thanh lúc trước.

Chỉ là, Thanh Thanh không thích gương mặt quá thanh thuần, cô tôn thờ phong cách thời thượng và vẻ đẹp trưởng thành, nên đã chọn phẫu thuật thẩm mỹ. Hiện giờ, với lối trang điểm sắc sảo, sự tương đồng không quá rõ ràng. Nhưng nếu tẩy trang đi, có lẽ sẽ giống đến bảy phần.

“Em đừng nghĩ vớ vẩn, thế giới rộng lớn, có nhiều người trông giống nhau lắm.” Lê Dịch Nam lẩm bẩm như đang tự trấn an bản thân.

Bình Luận (0)
Comment