Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch

Chương 30

“Cứ xem cô ấy là bạn cùng phòng bình thường đi. Để lát nữa anh sẽ điều tra, có kết quả anh sẽ báo em biết. Nhưng mà… cho dù có là…” Anh ta thoáng dừng lại, không muốn nghĩ về điều tệ nhất.

Tuy nhiên, không thể loại trừ khả năng đó.

Hít sâu một hơi, Lê Dịch Nam nói tiếp: “Dù trong tình huống xấu nhất, thì cũng chỉ là một đứa con riêng, em không cần phải lo lắng.”

Lê Thanh Thanh im lặng hồi lâu rồi chậm rãi nói:

“Cũng có thể là chúng ta nhầm. Em cảm thấy… Thôi, cứ tìm cơ hội thăm dò xem sao.”

“Vất vả rồi.” Lê Dịch Nam xoa đầu em gái, ánh mắt dịu dàng: “Có chuyện gì thì gọi cho anh, đừng tùy tiện hành động.”

“Em biết rồi, anh cả!”

Bên này, Lê Kiến Mộc vừa thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài.

Vừa nãy, sau khi vào trường, Chu Soái đã giúp cô làm thủ tục nhập học và đóng phí. Số tiền còn lại khoảng hai ngàn tệ, cô định thuê một phòng ngoài ký túc xá.

Dù sinh viên năm nhất không được phép ra ngoài ở, nhưng cô không muốn từ bỏ nghề cũ.

Bất kể là livestream hay xem bói bấm độn, ở thế giới này dường như không thể công khai tùy tiện. Mà ký túc xá thì không tiện chút nào.

“Tiểu Lê, cậu định đi ăn cơm sao? Chúng ta đi chung nhé?” Trần Linh Linh vội vàng hỏi.

Lê Kiến Mộc im lặng vài giây, sau đó lắc đầu:

“Mình có chút việc…”

Còn chưa nói dứt câu, bỗng có người xen ngang:

“Hai người định đi ăn à? Vậy mình có thể đi cùng không?”

Lê Kiến Mộc nhìn về phía giọng nói vang lên.

Lê Thanh Thanh đứng ở cửa.

Khác với lúc nãy, cô ta đã thay đổi biểu cảm. Nhưng dù cố che giấu thế nào, ánh mắt vẫn không kìm được mà lướt qua Lê Kiến Mộc mấy lần.

Thú vị thật.

Lê Kiến Mộc yên lặng quan sát.

Cô nhớ tới một người từng biến mất sau sự kiện ở Phù Tang mà không để lại cơ thể, cũng nhớ tới người đàn ông gặp tai nạn khiến cô không thể xác định thuộc tính linh hồn. Còn Lê Thanh Thanh, cô không rõ lắm…

Linh hồn của Lê Thanh Thanh như trôi lơ lửng bên trên cơ thể, lại không giống một kẻ đoạt xá. Cơ thể này thuộc về cô ấy, điều đó không sai. Nhưng cô không thể nhìn thấy quá khứ của Lê Thanh Thanh, cũng chẳng thể thấy tương lai. Trên người cô ấy có những sợi dây nhân quả mơ hồ, như bị sương mù che phủ, không thể lần theo mà tìm ra nguồn gốc.

Điều kỳ lạ nhất chính là… trên người Lê Thanh Thanh mang theo một tia sức mạnh. Dù rất nhỏ, nhưng vô cùng mạnh mẽ. Giống như…

Lê Kiến Mộc khẽ nhíu mày, thầm lắc đầu.

Không thể nào!

Từ ngàn năm trước, vùng đất này đã suy tàn về thuật pháp. Hiện tại, thời đại càng thoái trào, linh khí loãng đến mức gần như biến mất. Sao cô có thể nhìn thấy hào quang của thần trên người một nữ sinh hoàn toàn không có tu vi được?

"Được được! Đi cùng đi!"

Giọng nói vui vẻ của Trịnh Linh kéo cô trở về thực tại. Cô ấy vỗ tay, nhiệt tình quyết định:

"Sau này chúng ta là bạn cùng phòng, đây sẽ là bữa tiệc liên hoan đầu tiên của phòng 302! Mình dẫn các cậu đi ăn ngon!"

Lê Thanh Thanh không lập tức trả lời, mà quay sang nhìn Lê Kiến Mộc.

Lê Kiến Mộc bắt gặp ánh mắt cô ấy, không chần chừ, gật đầu:

"Đi thôi."

"Đi nào!"

Trịnh Linh quả nhiên đã tìm hiểu rất kỹ về khu vực quanh trường. Trước khi dẫn hai người đi, cô ấy còn cẩn thận hỏi:

"Hai cậu có dị ứng với món gì không?"

Sau khi xác nhận cả hai đều không có vấn đề gì, cô lập tức kéo họ tới phố ăn vặt ngay cổng trường, hào hứng chỉ về một cửa hàng thịt xiên:

"Có ba quán thịt xiên ở đây, mình đã hỏi thăm kỹ rồi! Cửa hàng này có hương vị ngon nhất, nguyên liệu tươi nhất, danh tiếng cũng tốt nhất. Các cậu thích ăn gì cứ gọi, hôm nay mình mời hai người đẹp!"

Lê Kiến Mộc đứng trước cửa quán, thờ ơ quan sát xung quanh.

Dường như có rất nhiều người, cũng giống như Trịnh Linh, nghe danh quán này mà tìm tới. Bên trong vô cùng náo nhiệt. Trước hai tủ đông lớn có không ít sinh viên đang đứng xếp hàng, trên tay ai cũng cầm một chiếc rổ nhỏ, vừa chọn món vừa trò chuyện rôm rả.

Lê Kiến Mộc lướt mắt nhìn về phía tủ đông, đuôi lông mày hơi nhướng lên. Cô không bước vào, mà vẫn đứng yên tại chỗ.

Trịnh Linh không chú ý, hứng khởi cầm lấy một chiếc rổ, định chen tới chọn đồ ăn, thì bất ngờ bị Lê Thanh Thanh giữ lại.

"Làm sao vậy?"

Lê Thanh Thanh nhíu mày, có chút chần chừ, rồi thấp giọng nói:

"Chúng ta thật sự muốn ăn ở đây sao? Nguyên liệu ở đây… có sạch không? Mình cứ thấy có gì đó không đúng lắm."

Cô khẽ liếc mắt nhìn khắp quán.

Lúc này đang là giờ cao điểm, không khí trong tiệm vô cùng ồn ào. Dưới đất vẫn còn những vệt nước chưa lau khô. Trước tủ đông, sinh viên tụ tập đông đúc, vừa chọn đồ vừa cười nói, khiến cô có cảm giác bụi và nước bọt sẽ bay vào đồ ăn.

Những chiếc ghế kia… không biết là do lau quá sạch hay là vì quá dầu mỡ, mà trông sáng bóng đến kỳ lạ.

Nhưng điều khiến cô khó chịu nhất không phải những điều đó.

Mà là… có thứ gì đó không thể nói rõ đang hiện diện trong quán này.

Cô không thấy được, cũng không nghe thấy, nhưng trực giác mách bảo cô rằng nơi này có điều bất thường.

Từ nhỏ, trực giác của Lê Thanh Thanh luôn rất chính xác. Vì thế, dù không thể nói rõ cảm giác này đến từ đâu, cô vẫn kiên quyết đề nghị:

"Hay là chúng ta tìm một quán sạch sẽ hơn đi."

Trịnh Linh hơi do dự.

Bình Luận (0)
Comment