Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Về Rồi!

Chương 1

“Tô đại mỹ nữ đây khó mời thật đấy. Mời uống một ly rượu cũng khó như lên trời. Hôm nay ngoan ngoãn chịu đến thế này, chẳng phải rất tốt sao?”

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ giễu cợt, đầy ác ý.

Anh ta phất tay ra hiệu cho thuộc hạ lùi xuống, rồi mới tỏ ra vẻ nho nhã lịch thiệp, sau đó mới thong thả bước đến trước mặt Tô Vân, dáng vẻ như thể mình là kẻ bề trên đang ban ân huệ.

Anh ta cúi người, trên mặt là nụ cười chế giễu: “Đã không muốn uống rượu mời, lại thích uống rượu phạt à? Tô Vân, Dương Tuấn Phong tôi đích thân mời mà cô cũng không thèm tới, cô tưởng mình là nhân vật lớn lắm sao?”

Trong lúc anh ta đang buông lời mỉa mai, Tô Vân cố gắng mở mắt ra, dựa vào ý chí mạnh mẽ mà tỉnh lại. Trong cơn mơ hồ, cô cảm giác mình bị ai đó ném xuống đất. Cơn đau truyền đến khiến cô bừng tỉnh hoàn toàn.

Dưới ánh đèn mờ ảo chập chờn, mọi người xung quanh đều cười cợt nhìn cô trong bộ dạng thê thảm. Thậm chí còn có kẻ đưa ngón tay cái lên... như đang chế giễu.

Cô cắn mạnh vào môi mình, cơn đau nhói khiến đầu óc tỉnh táo hơn nhiều. Muốn vùng dậy phản kháng, nhưng lại phát hiện toàn thân mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào, rõ ràng đã bị bỏ thuốc.

Mọi chuyện diễn ra trước mắt khiến cô gần như không thể tin nổi.

Cô có cảm giác như mình vẫn đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng chưa tỉnh, mơ hồ, hỗn loạn… và rồi tan vỡ từng mảnh một.

Thời đại xã hội cô từng sống đã là chuyện quá khứ xa xăm. Kể từ khi linh khí phục hồi, những tư liệu về thời kỳ ấy hầu như đã thất lạc, chỉ còn vài dòng ghi chép rời rạc, chẳng mấy ai còn nhớ rõ.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, cô đã hiểu… vì cô chính là người từ thời đại đó xuyên không đến ngàn năm sau.

Ở thế giới ấy, cô từng tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, trở thành một vị đại năng khiến thiên hạ kính sợ. Đáng tiếc, vào thời điểm đỉnh cao danh vọng, cô lại bị đánh lén, trúng một đạo thiên lôi từ chín tầng trời giáng xuống, thân thể hủy diệt, thần hồn tan biến.

Thật đáng tiếc. Đáng buồn. Hu hu, số mệnh trêu người.

Ký ức xa xăm của cô dần trỗi dậy, xen lẫn với ký ức ngắn ngủi còn sót lại của nguyên chủ, khiến đầu óc cô nhất thời mơ hồ, có chút choáng váng.

Tay cô vẫn âm thầm tích tụ sức lực, chuẩn bị phản kích.

Khi tên đàn ông kia cúi xuống, người càng lúc càng sát lại gần, gương mặt ghê tởm kia sắp áp vào cô… thì đúng lúc đó, cô đột ngột ra tay.

Tia chớp lóe lên, cô giơ tay bóp chặt lấy cổ hắn, mượn lực bật dậy.

Cô chỉ siết nhẹ một chút rồi thả ra. Dù sao... cô vẫn nhớ rõ: bây giờ, chưa thể giết người.

Bất chợt, cô thấy hơi tủi thân.

Từ sau khi xuyên không, cô luôn là thiên tài kiêu hãnh, tu luyện thuận lợi, một đường trải đầy vinh quang. Chưa bao giờ phải chịu đựng cảm giác toàn thân đau nhức, khó chịu đến mức này.

Còn đang gượng đứng dậy, cô liếc mắt nhìn xung quanh, những kẻ kia mặt mày đột nhiên biến sắc, thấy “lão đại” của mình bị khống chế liền hoảng hốt, định lao đến cứu người, nhưng lại nhất thời lúng túng không biết phải làm gì trước.

Có kẻ hét lên: “Con đĩ Tô Vân! Mau thả lão đại của bọn tao ra!”

“Mẹ nó, buông tay ngay!”

“Cầm vũ khí lại đây!”

Nghe thấy ba chữ “cầm vũ khí”, Tô Vân không chút do dự, tay vẫn siết chặt cổ tên đàn ông kia, cô kéo anh ta theo rồi quay người bước nhanh ra ngoài.

Hiện giờ cô còn chưa xác định được mình đang ở đâu. Nguyên chủ trước đó vừa bị chuốc thuốc, lại bị đánh một trận, tất nhiên chẳng còn nhớ nổi vị trí chính xác của bản thân.

Nguyên chủ vốn là kiểu người yếu ớt tay trói gà không chặt, sống dựa vào nhan sắc và thủ đoạn mềm mỏng. Vật nặng nhất từng cầm qua… chắc là cái ba lô hàng hiệu.

Chỉ trong chớp mắt, mồ hôi đã lấm tấm trên thái dương Tô Vân. Trước mắt bắt đầu hoa lên, cảnh vật đong đưa, chồng chéo, gần như không phân biệt rõ.

Cô nghiến răng, bóp mạnh vào đùi một cái để ép mình tỉnh táo.

Sự việc đã tới nước này, dù thế nào cô cũng không thể gục được.

Cô là nữ chính mạnh mẽ, không thể thua!

Người đàn ông bị cô khống chế trong tay rõ ràng không hề ngoan ngoãn. Nhìn qua đã biết thể lực anh ta không tệ, cứ liên tục giở mấy trò lén lút định vùng ra.

Trong khi đó, đám thuộc hạ của anh ta cũng nhanh chóng lăm lăm vũ khí, từng cây dùi cui điện, gậy sắt lần lượt được rút ra, tất cả đều đồng loạt chĩa thẳng về phía cô.

Cánh cửa lớn chỉ còn cách một bước chân, vậy mà lúc này lại như cách cả một vực sâu, xa đến mức không thể chạm tới.

Thể lực cô đang cạn dần. Mồ hôi lạnh túa ra, Tô Vân siết chặt tay, móng tay cắm vào da đến rách cả đầu ngón, cố ép mình giữ tỉnh táo.

Trong cơn mê man choáng váng, cô cắn răng, vận linh lực vẽ bùa giữa không trung.

Cô thật sự không còn thời gian để chuẩn bị kỹ càng. Lá Kim Cương Phù này được vẽ trực tiếp bằng máu từ đầu ngón tay, uy lực tuy kinh người, nhưng sau khi thi triển xong, cô chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái kiệt sức, vô cùng nguy hiểm.

Cảm nhận được linh lực dâng lên, Tô Vân khẽ cong môi, nụ cười lạnh tà hiện rõ trên gương mặt.

Cô nhanh chóng hạ một đạo chú lên người gã đàn ông kia trong tích tắc, rồi tung một cú đá mạnh về phía cánh cửa lớn.

Cánh cửa bị đá bật tung.

Tên kia đúng là loại ham mê sắc đẹp, vậy thì để xem từ nay về sau còn dám không? Kẻ nào quen sống thuận buồm xuôi gió, cuối cùng cũng phải nếm mùi ướt giày vì ngược gió thôi.

Ánh nắng gay gắt từ bên ngoài tràn vào, chiếu lên người cô, mang theo cảm giác ấm áp giữa hỗn loạn.

Trên con phố phía trước, một người đàn ông mặc âu phục đang mở cửa xe. Anh ta vừa ngồi vào, dường như sắp rời đi...

Tô Vân kéo theo “con tin” trong tay, vội vàng bước tới, thấy người đàn ông mặc vest chuẩn bị lên xe thì lập tức theo sau, ngồi luôn vào hàng ghế phía sau ghế lái. Cô đẩy mạnh gã đàn ông đang bị khống chế sang một bên.

Cô khẩn trương thúc giục: “Làm ơn, đi mau! Cầu xin anh đấy!”

Người đàn ông mặc vest chỉ hơi nhíu mày, sau đó ra hiệu cho tài xế khởi động xe.

Chiếc xe màu đen sang trọng, kiểu dáng trầm ổn nhưng đầy khí chất, lặng lẽ lướt đi, rời khỏi hiện trường ngay trước khi đám đông kịp vây tới.

Trên xe, tình trạng của Tô Vân càng lúc càng tệ. Hiệu lực của Kim Cương Phù dần biến mất, cơ thể cô bắt đầu rơi vào trạng thái kiệt quệ. Cô cố gắng chống chọi với cơn choáng váng đang ập tới, nỗ lực mở mắt nhìn rõ xem ai là người đã cứu mình.

Chỉ kịp thấy một đường cằm góc cạnh, tinh xảo và lạnh lùng… rồi cô gục xuống, ngất đi trong giây lát.

Người đàn ông mặc vest cụp mắt nhìn cô một cái, ánh nhìn lướt qua những vết bầm xanh tím trên người cô, giọng lạnh nhạt vang lên: “Tới bệnh viện.”

Tài xế gật đầu, không nói lời nào, lập tức đổi hướng lái xe về phía bệnh viện Thẩm gia.

Khi Tô Vân tỉnh lại lần nữa, còn chưa kịp mở mắt thì mùi thuốc sát trùng đã xộc vào mũi.

Cơ thể vẫn còn đau nhức, nhưng so với trước đó thì đã dễ chịu hơn rất nhiều.

Thấy cô tỉnh, y tá bên cạnh nở nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng bảo cô đợi một chút, sau đó sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra.

Tô Vân cau mày, trong lúc hôn mê cô đã tranh thủ sắp xếp lại toàn bộ ký ức của nguyên chủ.

Lần xui xẻo đụng phải tên Dương Tuấn Phong.. cũng không có gì bất ngờ. Đi nhiều bên bờ sông, sao tránh được chuyện giày ướt?

Nguyên chủ thích chơi trò "câu hồn đoạt phách", cả ngày giả vờ phong tình vạn chủng.

Quả thật có chút thủ đoạn dụ người, váy ngắn đến mức thần tiên cũng phải đỏ mặt.

Nhưng "nạn đào hoa" theo đó cũng kéo tới không dứt, mà Dương Tuấn Phong chính là một trong số đó.

Lần trước gặp mặt, cô chỉ tùy tiện quyến rũ anh ta một chút, không hề có ý định chịu trách nhiệm. Cô không để trong lòng, ai ngờ anh ta lại giống như rắn độc nuốt không trôi, trong lòng khó chịu, liền trở mặt ra tay.

Tô Vân thở ra một hơi thật dài, đúng là họa vô đơn chí.

Bác sĩ đến rất nhanh, sau khi kiểm tra sơ bộ, nhẹ nhàng nói với cô: “Hiện tại cô hồi phục không tệ, chỉ cần nằm viện theo dõi thêm ba ngày là được.”

Tô Vân không phản ứng gì, chỉ gật đầu hờ hững. Thực ra vừa rồi cô đã âm thầm bắt mạch cho chính mình, độc trong cơ thể đã được loại bỏ sạch sẽ. Còn lại chỉ là vài vết thương ngoài da, tĩnh dưỡng đôi chút là ổn. Cô thấy chẳng cần thiết phải nằm viện làm gì.

“Cho hỏi, ai là người đã đưa tôi đến đây vậy?” Cô nghiêng đầu, giọng bình tĩnh nhưng rõ ràng.

“Phiền báo giúp tôi một tiếng, tôi muốn đích thân cảm ơn. Tiện thể… trả nợ luôn.”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của bác sĩ, Tô Vân dứt khoát rút ống truyền ra khỏi tay, động tác dứt khoát, không một chút do dự, rồi bước thẳng xuống giường. 

Nét dịu dàng trên mặt bác sĩ lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc: “Đã bị thương thì nên ở lại bệnh viện điều trị cho tử tế. Cô đừng làm bậy.”

Nói xong liền ra hiệu cho y tá chuẩn bị ép cô nằm lại giường.

Nhưng Tô Vân chỉ liếc mắt lạnh lẽo, giọng dứt khoát: “Không cần. Tránh ra.”

Bầu không khí nhất thời căng thẳng, mấy người trong phòng cứ thế giằng co không nhường.

Đúng lúc ấy, từ xa vang lên tiếng bước chân đều đều, lạnh lùng.

Bác sĩ quay đầu nhìn lại, lập tức thu lại khí thế, chủ động lùi về sau một bước.

Người đến không ai khác chính là Thẩm Yến, người đứng đầu tập đoàn Thẩm thị, thường xuyên xuất hiện trên bìa tạp chí tài chính với khuôn mặt đẹp trai, lạnh lùng như được điêu khắc.

Vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Tô Vân cũng quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy phía xa, vài người mặc đồ chỉnh tề đang cung kính vây quanh một người đàn ông… chậm rãi bước tới.

Bộ vest xám bạc được cắt may vừa vặn, tôn lên vòng eo săn chắc và đôi chân dài thẳng tắp. Gương mặt anh ta cũng đẹp đến mức khiến người ta phải ngoái nhìn: góc cạnh rõ ràng, hoàn mỹ, lạnh lùng.

Nhưng thu hút ánh nhìn nhất lại là khí chất kia, áp lực vô hình, rõ ràng là kiểu người đã quen ở vị trí cao nhiều năm, vừa xuất hiện là khiến người khác không dám làm trái lời.

“Cô cảm thấy thế nào?” Trợ lý phía sau anh bước lên một bước, nhẹ giọng hỏi han.

Bác sĩ còn chưa kịp cúi đầu đáp lời thì Tô Vân đã lên tiếng trước: “Khỏi rồi, tôi tính xuất viện. Lần này đã làm phiền hai vị tiên sinh, không biết các anh dùng tài khoản nào, tôi sẽ chuyển khoản tiền thuốc men lại… không thiếu một xu.”

Vừa nói, cô vừa thản nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt khôn khéo nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện.

Thẩm Yến hơi liếc mắt sang cô, cái nhìn lạnh nhạt quét qua gương mặt cô, rồi chỉ tay về phía trợ lý đứng bên cạnh: “Trao đổi với anh ta.”

Dứt lời liền không nói thêm một câu nào.

Tô Vân gật đầu, xoay người đi về phía trợ lý, gió nhẹ lướt qua làm lộ ra làn da trắng như sứ mịn màng dưới vạt áo bệnh viện.

Ánh mắt cô nghiêm túc, dứt khoát. Trong lòng đã thầm cân nhắc kỹ càng từng bước đi tiếp theo.

Cô thấy trao đổi với trợ lý cũng tốt, giữ một ấn tượng đẹp, sau này còn dễ làm ăn.

Tô Vân lấy điện thoại ra, động tác có chút chậm chạp vì di chứng thuốc vẫn còn, mở màn hình lên rồi vụng về kéo mã QR ra, đưa đến trước mặt trợ lý.

Sau đó, giao diện bạn bè hiển thị. Cô khách sáo cúi đầu cảm ơn vài người xung quanh, giọng nói vừa lễ độ vừa chân thành.

Đang định xoay người rời đi, nghĩ ngợi một lúc, cô quay lại lấy giấy bút trên tủ đầu giường, nhanh chóng vẽ một đạo phù chú.

Đợi đến khi mực nước nhòe dần rồi biến mất, dấu hiệu phù đã thành.

Cô lại ngẫm nghĩ một chút, rồi cắn nhẹ đầu ngón tay, nhỏ lên lá bùa một giọt máu tươi.

Làm vậy, phù chú sẽ mạnh hơn, ít nhất có thể bảo vệ được người đã giúp cô lần này, coi như không phụ một tấm lòng tốt.

Trợ lý bên kia vẫn đứng nhìn chăm chú.

Trong ánh mắt của người đối diện, Tô Vân khẽ búng ngón tay.

Tờ giấy ban đầu trông như ghi chú bình thường bỗng chốc xuất hiện một linh ảnh, một con bạch hồ (cáo trắng) uốn lượn hiện ra trong không khí.

Cáo trắng phá tan màn mờ mê chướng, đồng thời khiến đạo phù trong tay trở nên hoàn chỉnh hơn, ổn định hơn.

Lúc này cô mới khẽ cười, đưa lá bùa cho người đàn ông cao lớn trước mặt, giọng nói dịu nhưng mang theo một tia nghiêm nghị:

“Lá bùa này mà nóng lên, thì anh lập tức quay người rời khỏi, không nói nhiều, không do dự. Giữ được mạng rồi tính sau.”

Cô liếc mắt nhìn những gương mặt vẫn còn sững sờ vì kinh ngạc xung quanh, lại nhìn sang người đàn ông kia, mặt anh ta không chút biểu cảm, hiển nhiên vẫn chưa tin lời cô.

Tô Vân phồng má lên một cái, cuối cùng cũng không kiên nhẫn thêm được nữa, giọng điệu hơi cáu: “Cầm lấy đi! Bùa cứu mạng đấy. Nghĩ lại lúc nãy tôi còn như vậy mà thoát được khỏi bao nhiêu người, anh không thấy chút gì đáng tin sao?”

Thật đúng là... hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Kiếp trước, muốn được cô cho một lá phù như vậy, phải rửa tay thành tâm dâng hương trước ba ngày mới may ra có cơ hội!

Không nói nhiều, cô dứt khoát nhét lá bùa vào tay anh ta.

Sau đó, Tô Vân quay người, phất tay như không có gì vướng bận, rồi ung dung rời đi.

Người đàn ông kia hơi kinh ngạc nhướng mày, tiện tay ném lá bùa hình tiểu hồ ly trắng cho trợ lý đứng phía sau.

Mấy trò phù chú quỷ thần kiểu này, xưa nay anh chưa từng tin.

Thẩm Yến đứng trước khung cửa sổ, ánh mắt dõi theo bóng dáng uyển chuyển của người con gái kia vừa rời khỏi cổng bệnh viện. Anh khẽ nheo mắt lại, rồi xoay người bước đi trước.

Trong lòng vừa mới nhen nhóm chút cảm tình, vậy mà chỉ vì lá bùa hồ ly giấy ấy đã tan thành mây khói trong nháy mắt.

Tối nay, anh còn phải dự một bữa tiệc gia tộc. Địa điểm nằm ở thành phố bên cạnh, cũng khá xa, nên phải vội lên đường.

Khi anh đến nơi, hội trường đã đông đủ, từng nhóm người tụm năm tụm ba nói chuyện rôm rả, tiếng cười rộn khắp không gian.

Vừa thấy anh bước vào, những người xung quanh đều nở nụ cười thân thiện, niềm nở gọi: “Lão tam về rồi kìa! Mau lại đây ngồi, bọn tôi đang đợi cậu đấy.”

Thẩm Yến khẽ nới lỏng cà vạt, trong phòng trộn lẫn đủ loại mùi nước hoa nồng nặc, ngột ngạt đến khó chịu.

“Mở cửa sổ ra cho thoáng.” Có người lập tức lên tiếng phân phó người giúp việc.

Thẩm Yến là một thành viên trong Thẩm gia, có thể xem là sự tồn tại vô cùng đặc biệt.

Thẩm gia vốn là một hào môn thế gia tiếng tăm lừng lẫy, dưới danh nghĩa sở hữu tài sản kếch xù, khối lượng vốn lưu động đủ để khiến người khác nghe tên đã kinh hãi.

Còn Thẩm Yến thì sao? Không hề dựa hơi vào gia tộc, tay trắng lập nghiệp, một mình xây dựng cơ nghiệp riêng. Sau đó, lại chính tay mình thâu tóm ngược sản nghiệp Thẩm gia, biến cả gia tộc từ trên cao phải nhìn anh bằng con mắt khác.

Chỉ tính riêng giá trị con người của Thẩm Yến, đã đủ để bỏ xa vài nhánh trong Thẩm gia cộng lại.

Lúc đầu, mọi người còn giả vờ không mấy để tâm đến anh. Nhưng giờ thì sao? Hận không thể vẫy đuôi mà chạy đến lấy lòng, tranh nhau nịnh bợ, nói mấy câu cũng không kịp nữa là.

Vì thế, nhất cử nhất động của Thẩm Yến đều bị những kẻ mang dã tâm ngấm ngầm theo dõi. Chờ anh sơ hở, bọn họ mới có cơ phá vây, giải quyết chuyện phiền toái của mình.

Thẩm Yến khẽ thở ra một hơi, đưa tay cầm ly nước trên bàn định uống. Nhưng chưa kịp chạm môi, đã nghe một vị trưởng bối lớn tiếng cất lời phản đối: “Một thằng nhóc ranh con mà để chúng ta đợi lâu như vậy, còn ra thể thống gì nữa!”

Một người mở miệng, như mở đầu cho màn kịch, kẻ đóng vai mặt đỏ mặt trắng thi nhau bước lên sân khấu, diễn cho tròn vai kẻ bất mãn.

Sắc mặt Thẩm Yến trầm xuống, lạnh như băng. Trợ lý đứng bên cạnh định lên tiếng thay anh phản bác vài câu, thì đột nhiên cảm thấy lá bùa nhét trong túi áo âu phục... nóng lên thật sự.

Trợ lý nhanh chóng bước đến, khẽ cúi người nói nhỏ vào tai tổng tài, báo cáo lại toàn bộ tình huống, chờ anh đưa ra quyết định.

Ánh mắt Thẩm Yến lướt qua một lượt những người trong gia tộc, rồi khách khí hướng về phía ông cụ đang ngồi ở vị trí chủ tọa: “Hôm nay có việc gấp, sau này con sẽ quay lại thăm ông.”

Vừa dứt lời, trợ lý đã nhanh tay cầm áo khoác đưa tới, cùng anh bước ra ngoài không chậm trễ một giây.

Hai người rảo bước rời khỏi, vội vàng đến mức đến cả thời gian uống ngụm nước lấy hơi cũng không có.

Nhưng bọn họ vừa ra khỏi cửa, còn chưa kịp đi xa, liền nghe thấy "ầm!" một tiếng nổ lớn rung trời vang dội phía sau.

Căn biệt thự chấn động, pha lê trang trí rơi lả tả xuống đất, phát ra tiếng lách cách thanh thúy không dứt bên tai. Ngay sau đó, là tiếng hét thất thanh chói tai vang lên từ trong sảnh tiệc, hỗn loạn và đầy sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment