Gió xuân luôn mang theo đôi phần ấm áp, lẫn trong đó là hương đất ẩm và cỏ non vừa nhú.
Thẩm Yến sải bước tiến tới cửa lớn, ánh mắt đảo qua một vòng bên trong sảnh tiệc, chỉ thấy chiếc ghế hắn vừa ngồi đã bị chùm đèn thủy tinh rơi xuống đập nát tan tành.
Tầm mắt chuyển sang mấy người anh em họ ngồi cạnh đó, mặt ai nấy đều tái mét, thần sắc hoảng loạn chưa tan.
Khoảnh khắc ấy, sắc mặt Thẩm Yến cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo. Không cần ai nhắc, hắn hiểu rất rõ, nếu vừa rồi không rời đi, e rằng người bị chôn vùi dưới đống đổ nát kia chính là anh.
Nếu vừa rồi anh không né kịp, cái đèn treo kia chắc chắn đã trực tiếp rơi thẳng xuống đầu. Cho dù anh có luyện thiết đầu công cũng vô dụng.
Ánh mắt Thẩm Yến dần trở nên thâm trầm, tầm nhìn chậm rãi dừng ở mớ thanh sắt lộ ra phía trên trần. Môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng sắc lạnh.
Anh khẽ nắn các khớp ngón tay, xoay người nhìn về phía Đường Phái đang đứng sau lưng.
Ánh mắt kia không cần lời cũng đủ rõ ràng: Giao lá bùa ra đây.
Đường Phái trong lòng hơi có chút lưỡng lự. Cái thứ thần kỳ như thế... anh thật sự muốn giữ một tấm làm của riêng để phòng thân mà.
Nhưng thấy vẻ mặt của tổng tài càng lúc càng nghiêm lại, Đường Phái đành chịu thua. Anh ta cúi đầu, bắt đầu lục lọi túi áo, túi trong, túi quần, thậm chí cả lớp áo khoác ngoài.
Lục lọi một hồi, vẫn không thấy đâu. Trán bắt đầu đổ mồ hôi, Đường Phái càng lúc càng lo. Cuối cùng, dưới áp lực ánh mắt của Thẩm Yến, anh ta đành xấu hổ mở miệng: “Tôi… không tìm thấy.”
Đường Phái vừa lúng túng vừa luống cuống, tiếp tục lần mò từng ngóc ngách trong người, cuối cùng rút ra một ngón tay đen sì sì, tro bụi bám đầy.
Thẩm Yến không nói gì, chỉ đưa mắt quay trở lại chùm đèn treo bị rơi nát kia.
…
Ngay khoảnh khắc tấm bùa bốc cháy, nơi cách đó hàng cây số, Tô Vân đã lập tức cảm nhận được.
Cô nhíu mày, giơ tay bấm ngón, âm thầm tính toán một lượt. Sau khi xác nhận người kia bình an vô sự, cô cũng nhanh chóng gạt hết mọi chuyện sang một bên.
Nợ trả xong, ân oán tiêu tan. Từ nay về sau, ai đi đường nấy, nước sông không phạm nước giếng.
Lúc này cô đang đứng ở một ngã tư đường, trên người vẫn là bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, nhìn qua vừa buồn cười vừa cô đơn. Cô đã quanh quẩn ở đó hồi lâu, bóng dáng gầy nhỏ lọt thỏm giữa phố phường tấp nập, không ai để ý.
Phía xa, có người của trạm gác giao thông đang để mắt tới cô. Chỉ thêm chút nữa thôi, e là sẽ bị gọi lại tra hỏi.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tô Vân từng bấm ngón tay tính quẻ, biết được nơi ở của mình nằm ở hướng Đông Nam.
Trước đó, cô đã tự mình phong ấn rồi đưa bản thân vào trạng thái hôn mê. Không còn thể chất cường hãn, cũng chẳng có thức hải rộng lớn để chống đỡ. Bây giờ, cô đúng là một con gà què chính hiệu.
Ngay cả nhà mình ở đâu cũng không tìm ra nổi.
Chưa đứng đó bao lâu, từ phía sau cô liền có hai anh cảnh sát giao thông trẻ tuổi, gương mặt mang theo nụ cười rạng rỡ như nắng sớm, bước tới hỏi: “Cô gái, sao cứ đứng mãi ở đây thế? Có chuyện gì à?”
Tô Vân cạn lời, cái cách hỏi này đúng là… vô cùng khéo léo.
Cô đá nhẹ hòn đá dưới chân, đâu thể nói thẳng ra là mình… quên mất nhà ở đâu. Đành dịu giọng đáp: “Lạc đường thôi, nhìn đâu cũng giống nhau cả… đang chờ người nhà tới đón.”
Đôi mắt cô là kiểu mắt đào hoa, lúc cố ý trợn to ra vẻ vô tội, lại càng thêm phần ngây thơ đáng yêu.
Cảnh sát giao thông gật đầu, giọng nói dịu dàng: “Xe tuần tra đỗ ngay bên cạnh, bọn tôi đưa cô về. Như vậy người nhà cô cũng khỏi phải mất công đi tìm.”
Hai anh cảnh sát trẻ trông rất đáng tin, Tô Vân khẽ xoa cằm suy nghĩ. Chợt một tia linh cảm lóe lên trong đầu, cô nhớ ra lúc trước từng dùng một ứng dụng mua hàng, chắc chắn trong đó còn lưu địa chỉ giao hàng.
Quả nhiên, vừa mở ra xem, địa chỉ kia liền khớp với mảnh ký ức lộn xộn trong đầu nàng.
Chớp chớp mắt, Tô Vân bày ra vẻ ngoan ngoãn: “Chính là chỗ này, phiền hai anh đưa tôi một chuyến.”
Vừa đói vừa mệt, thực ra cô đã muốn phát điên, nhưng là một công dân biết điều, cô… phải chịu đựng.
…
Vừa mới leo lên xe, đã có một anh trai trẻ mắt sáng như sao vừa ngồi xuống đã quay ngoắt lại, chủ động bắt chuyện với cô. Trong xe, nói chuyện rôm rả như thể quen biết từ kiếp trước, vừa xuống xe đã lễ độ chào tạm biệt với mấy anh cảnh sát.
Trên tay anh ta cầm theo ly trà sữa và hộp bánh ngọt, đưa cho cô xong còn nhoẻn miệng cười: “Bạn gái tôi thích vị này nhất, cô thử xem.”
Khoảnh khắc ấy, Tô Vân cảm thấy thứ đang cầm trong tay… rõ ràng là cẩu lương chính hiệu.
Sau khi cắm đầu giải quyết xong một ly trà sữa đậu đỏ to đùng và một miếng bánh Black Forest đầy kem, cuối cùng cô mới thấy mình sống lại được đôi chút.
Ông trời đúng là còn thương cô. Xuyên tới đây đã hai ngày, ngay cả một ngụm nước miếng còn chưa kịp nuốt trọn vẹn.
Cô vội vàng quay sang cảm ơn anh cảnh sát trẻ, cũng may… đã tới nhà cô rồi.
Nói ra thì cũng hơi ngại, nhà cô chỉ cần rẽ trái ở ngã tư rồi đi thẳng đến khu dân cư đầu tiên là tới. Bảo sao lúc đưa địa chỉ cho anh cảnh sát trẻ, đối phương suýt nữa thì bật cười.
Lúc xuống xe, Tô Vân liếc nhìn anh chàng đã mua trà sữa cho cô, khoé môi cong cong: “Tối nay nhớ hẹn bạn gái ra ngoài đi dạo một chút nhé, cô ấy nhớ anh lắm đấy.”
Nhìn sắc khí nơi cung nhân duyên của anh ta khẽ ửng đỏ, rõ ràng đang mang điềm huyết quang. Câu nói này cũng coi như một lời nhắc khéo.
Anh cảnh sát cười cười, tưởng cô đùa: “Vừa gặp tuần trước mà, nhớ nhung gì cho cam.”
Họ đều là người từ xa đến, mỗi lần gặp nhau đều không dễ dàng. Một tháng gặp được một lần đã là nhiều.
Còn đang ngẩn người, phía trước đã vang lên tiếng cô gái cười khúc khích: “Là đất khách thì càng nên trân trọng nhau. Mau đi hẹn cô ấy đi, cô ấy đang đợi anh đấy.”
Câu đó vừa thốt ra, sắc mặt anh cảnh sát bỗng thay đổi. Cô… làm sao biết được anh là người từ nơi khác đến?
Còn chưa kịp hỏi, đã thấy thiếu nữ kia đứng dưới ánh hoàng hôn, mặt mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt.
Dưới ánh nắng nhàn nhạt, dáng người thiếu nữ mảnh mai, khuôn mặt trắng hồng như sứ, nụ cười nở rộ trông ngọt ngào lạ thường.
Hai anh cảnh sát cũng vẫy tay đáp lại, dõi mắt nhìn cô bước lên lầu rồi mới quay người rời đi.
Với họ mà nói, tiễn một cô gái mặc đồ bệnh nhân về tận khu dân cư cũng là việc không thể xem nhẹ. Ai biết được cô ấy có chuyện khó nói gì đâu.
Mãi đến khi thấy đối phương ló đầu ra từ ban công, vẫy tay chào thêm lần nữa, lúc đó họ mới hoàn toàn yên tâm rời đi.
Vừa vào tới nhà, phản ứng đầu tiên của Tô Vân là… lục tủ lạnh.
Đối mặt với từng hàng lon bia lạnh lẽo, xếp thẳng hàng như đang cười nhạo cô không thương tiếc, Tô Vân chỉ bình thản nhướng mày, tỏ vẻ bản thân không hề nao núng.
Chẳng phải chỉ là bia thôi sao? Trước kia ăn lẩu, cô cũng hay uống mà. Bình thường thôi.
Đảo mắt một vòng quanh nhà, Tô Vân dễ dàng nhận ra chủ nhân nơi này là một cô gái… cực kỳ "nữ tính".
Cả căn hộ phủ lên một lớp sắc hồng nhạt như trong mơ, kiểu trang trí đơn giản, rẻ tiền, nhưng qua tay người này sắp xếp lại có cảm giác đáng yêu đến lạ. Rõ ràng là một căn phòng bộc lộ rõ trái tim thiếu nữ mơ mộng.
Trong bếp, cô tìm được một phần rau củ luộc đã hơi héo, bên cạnh là một lọ sốt salad. Miễn cưỡng cũng coi như ăn được, đủ để chứng minh bản thân đã rất lâu rồi không có một bữa cơm đàng hoàng.
Là một tiểu tiên nữ sống lại nhờ linh khí, con đường tu luyện linh lộ là lựa chọn duy nhất của cô.
Sau khi lấp đầy cái bụng đang réo ầm ầm, Tô Vân ngồi xếp bằng trên giường, chậm rãi cảm nhận tồn tại của linh khí trời đất quanh mình.
Đến cả ông trời cũng thấy thương xót. Cô và linh khí sao lại có thể xa lạ đến thế này? Rõ ràng là Thiên linh căn hệ Mộc, kiếp trước chỉ cần cô hít thở thôi cũng tu luyện tốt còn gì?
Bắt đầu nhập định từ lúc hoàng hôn cho đến tận sáng sớm hôm sau. Khi ánh mặt trời đầu tiên vừa chiếu lên người, cuối cùng cô mới miễn cưỡng xem như đã dẫn khí nhập thể thành công.
Tô Vân có thể dẫn khí nhập thể, điều đó chứng tỏ căn cơ tu hành của cô không hề tầm thường. Ngay cả trong hoàn cảnh nguy hiểm tứ phía ngày hôm qua, cô vẫn có thể vẽ bùa thành công, đủ để thấy tư chất của cô rất tốt.
Trong thời đại mạt pháp (linh khí cạn kiệt) như hiện nay, đạt đến bước này đã là điều hiếm có, có lẽ còn vượt qua cả những thiên tài tu luyện bình thường.
Chỉ tiếc là… thời gian linh khí phục hồi vẫn còn xa, và trước mắt là quãng thời gian hỗn loạn kéo dài. Cô không biết liệu mình có thể sống sót đến lúc ấy hay không.
Sau khi gột sạch những vết bẩn trên người, Tô Vân cảm thấy bản thân như trở lại dáng vẻ của một tiểu tiên nữ uyển chuyển nhẹ nhàng ngày nào.
Trời biết lúc cô vừa tỉnh dậy, cơ thể rã rời mệt mỏi, tâm trạng lại phức tạp đến mức nào.
Từ đầu đến chân đều là tạp chất, thật sự khiến cô không biết xoay sở ra sao.
Đang nghĩ miên man, tiện tay cầm lấy chìa khóa và điện thoại định ra ngoài ăn sáng thì chuông điện thoại đột ngột reo vang.
"Alo."
"Vân Vân! Sao cậu còn chưa đến trường? Tiết này là của sư thái Diệt Tuyệt đấy, cậu làm gì vậy hả?"
Giọng nữ trong điện thoại vô cùng vội vã, như thể đại họa sắp ập đến nơi.
Nghe vậy, lòng Tô Vân cũng căng thẳng. Cẩn thận hồi tưởng, cô suýt nữa thì quỵ gối, hóa ra mình là học sinh lớp 12, mà giờ đã là mùa xuân rồi, tuần trước mới khai giảng cơ mà!
Mấy chuyện đó cô đã quăng lên tận chín tầng mây từ lúc nào chẳng hay.
“Giúp mình xin nghỉ một tiết đi, lát nữa mình chụp ảnh giấy xin phép gửi cho cậu.”
Tô Vân nghĩ một lúc, cô cần chỉnh lại tâm trạng trước đã. Giờ cũng sắp 8 giờ, mà còn chưa ăn sáng, thế này thì không ổn, không thể hấp tấp được.
Nghĩ tới sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao nóng hổi... ý định đi học của cô bỗng trở nên nhạt như nước ốc.
Nói thêm vài câu rồi cúp máy, Tô Vân xuống lầu tìm một quán ăn sáng. Ngồi vào chỗ, gọi hết mấy món mình muốn ăn xong xuôi, lúc này cô mới ung dung mở WeChat ra.
Hôm nay cô không đi học, còn có một lý do khác: dê béo tự tìm đến cửa, thì cô cũng phải xén một chút mới được.
Hôm qua trợ lý của người khi đã thêm Wechat của cô, đã gửi mấy tin nhắn tới. Trong đó là một loạt thông tin và lịch sử chuyển khoản.
Tô Vân ngậm ống hút ly sữa đậu nành, thong thả nhắn tin lại cho anh ta.
Hai bên nhắn qua nhắn lại, rất nhanh đã nói rõ mọi chuyện. Theo ý của trợ lý, đối phương muốn mua bùa chú - loại hôm qua cô cho. Đại khái hỏi cô ở đâu, nếu không có gì thì trưa hôm nay cùng ăn cơm để nói rõ ràng hơn.
Tô Vân gật đầu, tỏ ý không thành vấn đề.
Chỉ là lần này, cô dự định sẽ nâng giá cao hơn một chút, định mua một căn chung cư nhỏ gần trường, sống một mình cho thoải mái.
Sau khi hẹn xong, cô cất điện thoại, thanh toán rồi rảo bước về phía trung tâm thương mại.
Hiện tại cô để tóc xoăn màu hạt dẻ, nhìn qua phong tình vạn chủng*, nhưng điều đó đặt trên gương mặt non nớt của một nữ sinh cấp ba thì vẫn có chút gượng gạo.
*"Phong tình vạn chủng" (风情万种) là một thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là "vạn loại phong tình" — dùng để miêu tả phụ nữ quyến rũ, gợi cảm, có sức hút đa dạng về thần thái, ánh mắt, dáng vẻ... thường là kiểu mê hoặc, duyên dáng, trưởng thành một cách thu hút.
Là một “cô gái” với tuổi thật không tiện nói ra, đương nhiên cô càng nên trông trẻ trung càng tốt. Giả bộ trưởng thành ư? Không có đâu, đến nghĩ còn lười nghĩ tới.
Cô ghé vào tiệm làm tóc, duỗi thẳng lại mái tóc, nhuộm sang tông trà đen thiên về sắc trầm. Ngắm trái phải trong gương vài lượt, Tô Vân lập tức nở nụ cười hài lòng.
Là nữ chính của một truyện tu tiên kiểu “phiêu văn*”, thân thể như nước thu, xương như ngọc, dung mạo tựa phù dung, chân mày cong cong như liễu. Mấy thứ đó đều chỉ là thao tác cơ bản.
*Phiêu văn là kiểu văn chương miêu tả bay bổng, trau chuốt, đậm chất mộng mị, tu từ, nhiều hình ảnh mỹ lệ, thường gặp trong ngôn tình huyền huyễn, tu tiên, cổ phong.
Huống chi cô đã dẫn khí nhập thể, loại bỏ tạp chất trong người, đúng là có mấy phần tiên khí lơ lửng quanh thân.
Một tiểu tiên nữ hoàn hảo.
Thợ làm tóc thấy kiểu tóc mới quá hợp với nàng, liền muốn giữ lại làm mẫu, thậm chí còn định chụp ảnh quảng cáo. Nhưng bị Tô Vân khéo léo từ chối, sau đó cô liền chui thẳng vào trung tâm thương mại.
Cô đảo quanh một vòng, từ những món phụ kiện nhỏ nhặt cho đến quần áo, đều thay đổi toàn bộ, cô không có ý định sống theo phong cách của nguyên chủ.
Sau đó lại ghé mua mỹ phẩm dưỡng da của La Prairie, Guerlain, Sisley… nhưng cũng chỉ chọn serum chống lão hóa săn da và tinh chất dưỡng da - dưỡng da sơ sơ là được rồi.
Về khoản này cô khá lười, bảo cô ngồi trước gương đắp mặt nạ dưỡng da suốt hai tiếng? Không thể nào. Cô làm không nổi.
Sau một vòng mua sắm long trời lở đất, cũng đến giờ ăn trưa. Đường Phái gọi điện hỏi cô đang ở đâu, nói muốn tới đón.
Cô chỉ nhẹ nhàng đáp: “Quay đầu lại đi.”
Theo lời Tô Vân nói, Đường Phái quay đầu lại liền thấy một cô gái tóc thẳng đứng đó. Cô mặc chiếc áo gió dài màu trắng ngà, vẻ ngoài thanh thuần và xinh đẹp.
Đường Phái kinh ngạc nhìn chằm chằm cô suốt một lúc lâu, diện mạo này quả thật khác biệt quá nhiều so với lần đầu gặp.
Lần đó, mặt cô tím bầm không nói làm gì, nhưng vẫn lờ mờ thấy được lớp trang điểm tinh xảo dưới lớp máu bầm.
Rõ ràng trời xuân vẫn còn lạnh, vậy mà cô lại mặc váy liền áo hở vai. Khi ấy, anh ta cứ ngỡ cô đã hơn hai mươi tuổi.
Nhưng nhìn cô bây giờ, da thịt mềm mịn đến mức tưởng chừng có thể véo ra nước.
Trong lòng Đường Phái nghĩ nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản, chỉ cười nhạt nói: “Thẩm tổng đang chờ cô trong xe, cô xong việc chưa?”
Tay xách mấy túi đồ, Tô Vân cũng mỉm cười, đáp gọn: “Đi thôi.”
Vẫn là chiếc xe màu đen lần trước. Đến lúc này Tô Vân mới nhận ra, đó là một chiếc Maybach. Là một dòng xe thương vụ hạng sang, loại này thường chỉ những nhân vật cỡ lớn mới dùng để đi lại hàng ngày.
Thấy cô chăm chú nhìn xe vài lần, vừa ngồi vào thì Thẩm Yến đã mở miệng: “Thích thì chọn một chiếc đi.”
Anh nói bằng giọng dửng dưng, biểu cảm không đổi, ánh mắt khẽ híp lại, khiến người ta khó mà đoán được rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì.
Tô Vân không chắc anh đang đùa hay nghiêm túc, nhưng đạo lý “không làm thì không hưởng” thì cô luôn ghi nhớ.
Thấy cô từ chối, Thẩm Yến chỉ khẽ liếc mắt, lười nhác “ừ” một tiếng, rồi im lặng không nói thêm gì.