*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương Quyết tỉnh dậy, phát hiện Trần Bạc Kiều không nằm ở bên cạnh thì thầm thở phào nhẹ nhõm, vì y giờ đây thật sự không biết phải đối mặt với Trần Bạc Kiều thế nào. Y chống người ngồi dậy, ánh mắt ngây ngẩn nhìn về phía trước. Không lâu sau, cửa phòng mở ra.
Trần Bạc Kiều đứng ở cửa, dường như không ngờ Chương Quyết đã thức dậy, anh dừng lại một chút rồi mở đèn phòng.
Chương Quyết chưa kịp thích ứng, bị ánh sáng chói không mở nổi mắt. Trần Bạc Kiều thấy y che mắt lại tắt đèn, bước đến đổi thành đèn ngủ.
“Thế này ổn hơn không?” Trần Bạc Kiều hỏi.
Chương Quyết bỏ tay ra, ngước lên nhìn anh.
“Nếu cậu vẫn chưa tỉnh, tôi chỉ có thể đánh thức cậu thôi.” Trần Bạc Kiều quần áo tươm tất, dáng đứng nghiêm chỉnh, ngay cả râu cọ vào Chương Quyết tối qua cũng đã được cạo sạch, cùng một nụ cười nhẹ trên môi.
Anh nhìn xuống Chương Quyết, nắm vai y, hỏi: “Không lạnh à, đêm qua tôi chỉnh hai mươi độ mà lại quên không tăng lên.”
Chương Quyết lúc này mới nhận ra thân trên của mình trần trụi.
Y cúi đầu nhìn thấy xương sườn hơi nhô lên của mình mà tinh thần bỗng trở nên chán nản vô cớ, còn hy vọng rằng đèn ngủ cũng đừng nên bật, tốt hơn là Trần Bạc Kiều không nhìn thấy gì hết, bởi vì đều trông không đẹp.
Chương Quyết vẫn còn chưa tỉnh lắm, vừa nghĩ đến việc muốn tắt đèn, cơ thể đã đi trước một bước, rướn người qua đặt tay lên chốt, nhưng Trần Bạc Kiều đã nhanh chóng ngăn y.
“Cậu phải thích nghi đi,” Trần Bạc Kiều lấy tay che mắt Chương Quyết, “Nếu phòng quá tối, cậu sẽ lại ngủ cho xem.”
Tay của anh rất ấm áp, ánh sáng xuyên qua từ giữa các kẽ ngón tay đến đôi mắt của y, như là điểm giao giữa mặt trời và hoàng hôn. Không khí trở lạnh, nhưng gió thổi vào mặt y vẫn hơi nóng.
“Chương Quyết,” Giọng anh vang lên bên tai y, “Cậu có khuôn mặt nhỏ.” Anh khẽ di chuyển lòng bàn tay rồi lại nói, “Tôi có thể bao nó bằng một tay.”
Chương Quyết ngây người một lúc, nhẹ nhàng kéo tay anh xuống: “Được rồi.”
Y lúc này mới nhận ra giọng mình quá khàn nên lại ngậm miệng.
Trần Bạc Kiều bảo Chương Quyết chờ một chút rồi đứng dậy ra ngoài. Không lâu sau, Trần Bạc Kiều một tay cầm ly nước, tay kia cầm một bộ quần áo sạch trở lại, dùng vai đẩy cánh cửa bước vào.
Chương Quyết nhìn anh đặt ly nước sang một bên, sau đó để áo lên đầu mình như muốn tròng vào, y lập tức vùng vẫy nói: “Để tôi tự mặc.”
Trần Bạc Kiều trực tiếp phớt lờ y, giúp y mặc áo vào rồi đưa ly nước qua.
Chương Quyết nhấp một ngụm, cảm thấy khá hơn, quay sang hỏi Trần Bạc Kiều: “Mấy giờ rồi?”
“Ba giờ chiều.” Trần Bạc Kiều đáp.
“…”
Thấy Chương Quyết khó có thể chấp nhận sự thật mình đã ngủ thẳng đến ba giờ chiều, Trần Bạc Kiều trông có vẻ ân cần, an ủi y: “Tính ra cũng chỉ ngủ chín tiếng thôi.”
Chương Quyết miễn cưỡng gật đầu, cầm di động trên đầu giường lên mở máy, muốn hỏi Ngải Gia Hi đã đến nơi chưa.
“Tôi có nấu cháo ăn liền cậu để trong bếp, đợi nó nguội rồi tôi sẽ mang lên cho cậu.” Trần Bạc Kiều nói thêm.
Anh không đề cập đến những gì đã xảy ra đêm qua, Chương Quyết thầm cảm thấy vui mừng.
Bởi vì những kiểu biểu đạt như “Lên giường cũng chỉ là lên giường, đừng nghĩ ngợi nhiều quá” hay “Tôi chỉ muốn tìm người mà tôi thích” Chương Quyết đều không bao giờ muốn nghe nữa.
Lần trước nghe, y chỉ cảm thấy đau đớn.
Có thể đó là vì dù y có tự ám chỉ tâm lý, tự nhủ với lòng đừng mơ mộng nữa bao nhiêu lần, chỉ cần nhìn thấy Trần Bạc Kiều, gần gũi với anh, tất cả những nỗ lực của y đều trở nên vô ích.
Chương Quyết sẽ trở thành một người chẳng hề lý trí, không thể nào bình thản chấp nhận sự thật người mình cầu mà không được.
Chương Quyết cảm ơn Trần Bạc Kiều vì món cháo anh nấu xong lại gọi cho Ngải Gia Hi.
Ngải Gia Hi không trả lời, Chương Quyết để lại một tin nhắn thoại bảo cậu nhớ gọi lại, nếu không muốn gọi điện thì nhắn tin, báo một tiếng cũng được.
Cúp máy, màn hình di động của Chương Quyết hiện ra rất nhiều tin nhắn, y nhấp vào xem thì thấy đó đều là tin được gửi từ bệnh viện thú y. Lễ tân Văn nói rằng sức khỏe của mèo con đã dần ổn định sau ca phẫu thuật, còn rất ngoan và hiểu chuyện, không khó chịu khi đeo vòng Elizabeth[1] mà cũng ít khi phá phách.
Bên cạnh đó, Lễ tân Văn còn gửi khá nhiều hình mèo con đang đeo vòng Elizabeth, rồi hỏi Chương Quyết tên của bé là gì.
Chương Quyết trả lời: “Không có tên.” Sau đó quay sang nói với Trần Bạc Kiều: “Mèo con mổ xong rồi.”
Y đưa di động của mình cho Trần Bạc Kiều xem, thuật lại với anh nguyên văn lời bác sĩ nói trước đây: “Nếu sau phẫu thuật hồi phục tốt, sẽ không khác gì những con mèo bình thường.” Chương Quyết kỳ thật không rõ Trần Bạc Kiều có thực sự quan tâm đến mèo con này hay không, nhưng có vẻ như nếu mèo con có thể khỏe mạnh, cũng xem như y đã làm được một việc cho Trần Bạc Kiều.
Trần Bạc Kiều nhận lấy di động, mới xem được vài giây thì di động lại rung lên. Anh nhìn thoáng qua rồi khẽ nhướng mày, xoay màn hình sang cho Chương Quyết, còn lắc lắc vài cái.
Trên màn hình là hồi âm của lễ tân Văn hỏi Chương Quyết: “Vậy tôi có thể đặt tên cho bé không?”
Cùng một bức ảnh nghiêng đầu dựa vào mèo con.
“Chương Quyết,” Biểu cảm của Trần Bạc Kiều hơi thay đổi, tốc độ nói cũng chậm hơn, “Sao cậu không nói với tôi lễ tân Văn lại…”
Trần Bạc Kiều nói đến đây đột nhiên tạm ngừng, đợi Chương Quyết rời mắt khỏi màn hình và nhìn anh, anh mới nói: “Đáng yêu như thế.”
Chương Quyết ngây ngẩn một lúc mới chậm rãi gật đầu, sau đó quay mặt đi nhìn màn hình tối đen, tự nguyện thừa nhận: “Rất đáng yêu.”
Y thừa biết là nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bản thân mình cũng sẽ không bao giờ có ngày được Trần Bạc Kiều khen như vậy, cho nên khi nghe anh khen người khác, Chương Quyết cũng không cảm thấy quá khó chịu hay đau lòng, cùng lắm chỉ hơi suy sụp.
Chương Quyết nhận thấy bản thân lại đưa ra một câu trả lời sai lầm, bởi vì ánh mắt Trần Bạc Kiều nhìn y lúc này như đang nhìn một tên ngốc.
Dù là vậy, Chương Quyết cũng không quan tâm quá nhiều. Y nghĩ một hồi, lại hỏi Trần Bạc Kiều: “Anh có muốn đặt tên cho mèo con không?”
Anh im lặng vài giây, hỏi ngược lại Chương Quyết: “Không phải lễ tân Văn muốn đặt tên cho nó à? Sao còn phải hỏi tôi?”
Nhưng Chương Quyết chưa bao giờ nhìn ra biểu cảm của anh, cũng như không biết anh muốn hay không muốn, vậy nên bèn hỏi: “Nếu như anh muốn, tôi sẽ từ chối cậu ấy.”
Trần Bạc Kiều nhìn y một lúc, bỗng nhiên bật cười, đặt di động vào tay Chương Quyết rồi nói: “Tôi sẽ đặt, cậu từ chối cậu ấy đi.”
Chương Quyết mở khóa, gõ chữ trên màn hình: “Mèo con là người khác nhặt, anh ấy muốn đặt tên cho nó.”
Rồi lại ngước lên hỏi Trần Bạc Kiều: “Anh muốn đặt tên gì?”
Trần Bạc Kiều nhún vai nói: “Tôi chưa nghĩ ra.”
Chương Quyết “Ừm” một tiếng, nhấn gửi rồi đặt điện thoại sang một bên, lại thấy Trần Bạc Kiều vẫn đang nhìn mình.
Trần Bạc Kiều gọi y: “Chương Quyết.”
Chương Quyết nhìn anh, chờ anh nói. Trần Bạc Kiều giống như có điều muốn hỏi nhưng không biết vì sao cuối cùng vẫn không hỏi, chỉ nói với Chương Quyết rằng: “Sau này đừng đưa thông tin liên lạc cá nhân cho lễ tân bệnh viện thú y nữa.”
Thấy y ngoan ngoãn gật đầu, Trần Bạc Kiều lại nói: “Nếu cậu ấy lại gửi tin nhắn thì cho tôi xem trước hãy trả lời.”
Chương Quyết lại gật đầu: “Được.”
“À, phải,” Trần Bạc Kiều nhìn y, có vẻ rất lý trí nói: “Bùi Thuật trước kia từng cho tôi xem một cuốn sách, nói rằng Omega sau khi làm tình nếu không có bất cứ hành vi ký hiệu[2] nào, tinh thần sẽ không ngừng sa sút. Có phải vậy không?”
Nghe những lời này của Trần Bạc Kiều, Chương Quyết mới chợt nhận ra đúng là như vậy, từ lúc tỉnh dậy tâm trạng của y đã không tốt lắm. Y nói phải.
“Cậu có buồn không?” Trần Bạc Kiều ân cần hỏi.
“Có một chút.” Chương Quyết ậm ờ nói.
Trần Bạc Kiều cúi đầu và nói với y: “Lời khuyên sau đó là nên an ủi đối phương.”
Chương Quyết chưa đọc cuốn sách đó nên cũng không rõ an ủi kia có nghĩa là gì, vì vậy y nhìn Trần Bạc Kiều, cho rằng anh sẽ giải thích thêm.
Nhưng Trần Bạc Kiều không làm thế mà từng bước đến gần Chương Quyết.
Lưng của Chương Quyết áp sát lên tường, nhắm mắt lại.
Mùi hương trên người Trần Bạc Kiều mang đến cho Chương Quyết cảm giác an toàn, nụ hôn của anh cũng không quá mức mà rất dịu dàng.
Vài phút sau, Trần Bạc Kiều tách ra một chút, hỏi Chương Quyết: “Đã khá hơn chưa?”
Mà một trong những khoảnh khắc phản ứng nhanh nhất trong cuộc đời của Chương Quyết chính là giờ phút này, y ngay lập tức mơ hồ nói: “Chưa.”
Đây là lần đầu tiên y nói dối Trần Bạc Kiều, và không có gì bất ngờ khi bị anh nhìn thấu.
Trần Bạc Kiều nở nụ cười, chống người ngồi dậy: “Cậu không có tài diễn xuất, cậu biết không?”
Chương Quyết cảm thấy tai mình chắc đỏ lên rồi. Trần Bạc Kiều nhìn như có tâm trạng tốt nhưng cũng không vì thế mà quên trêu Chương Quyết.
Trần Bạc Kiều đứng dậy, nói với y: “Mặc quần áo rồi đi ăn cháo.”
Chương Quyết nhìn anh ra ngoài rồi lại cúi đầu, dùng ngón tay chạm nhẹ vào môi, ngẩn người thêm nửa phút mới từ từ bước xuống giường.
[1] Vòng Elizabeth: Vòng chụp bảo vệ hình phễu chống bé liếm vết thương hoặc thuốc trên cơ thể khi đang diều trị. ↑
[2] Ký hiệu (đánh dấu): ↑