Đại Lộ Hoàng Hôn

Chương 20

Chương Quyết mặc chiếc áo ngắn tay mà Trần Bạc Kiều đã đưa cho y, ngồi trên ghế, lặng lẽ cúi đầu húp cháo.

Đuôi tóc y hơi xoăn, được buộc khá lỏng, một vài sợi rủ xuống má, trên người tỏa ra mùi thơm của sữa tắm và hai loại pheromone, một trong số đó là của Trần Bạc Kiều.

Trần Bạc Kiều đã ăn xong, ngồi một bên nhìn Chương Quyết.

Anh quan sát Chương Quyết từ đầu đến chân, nhưng không tìm thấy nhiều dấu vết do tình ái để lại, chỉ có khuôn mặt nhợt nhạt và đôi môi sưng đỏ là những bằng chứng còn sót lại chưa kịp tiêu tan.

Chương Quyết gọi giường rất khẽ, phần lớn thời gian y đều kìm nén không gọi, đầu lưỡi vừa mềm chân lại dài, khi đạt cao trào sẽ nhìn anh bằng ánh mắt mê man. Hơn nữa, mặc dù Chương Quyết không nói nhưng Trần Bạc Kiều cũng nhận ra y không quá thích tư thế từ phía sau, nếu là chính diện thì đều sẵn sàng phối hợp.

Có thể phát hiện ra ánh mắt của Trần Bạc Kiều, Chương Quyết cũng ngước lên nhìn anh.

Hai người nhìn nhau chừng một hai giây, Trần Bạc Kiều không mở miệng, Chương Quyết cũng không lên tiếng, y lại cúi đầu xuống, ăn một cách chậm rãi.

Chương Quyết không hề muốn nhắc tới những chuyện đã phát sinh đêm qua, dù là ngôn ngữ cơ thể, vẻ mặt hay cách nói chuyện, đều không muốn.

Y thậm chí còn sợ nhắc tới việc họ lên giường hơn cả Trần Bạc Kiều, điều này ít nhiều khiến anh cảm thấy hơi hối hận.

Hối hận vì khi ấy đã nói quá nhiều ở nhà trọ tình nhân.

Kỳ thực với một người quá mức tự nhận thức, lòng tự trọng thấp, lại không bao giờ thể hiện ra ngoài như Chương Quyết, vốn dĩ đã không cần phải nhắc nhở. Ngay cả khi Trần Bạc Kiều không nói gì, Chương Quyết cũng sẽ tự rút lui nhanh hơn bất kỳ ai.

Y thực sự là người có thể gửi quà cưới khi Trần Bạc Kiều kết hôn, đến một nơi cách xa hôn lễ để nhìn lén, ôm thứ gì đó anh đã từng cho y mà thẫn thờ, trộm sưu tầm những hình ảnh có anh trên tin tức, duy chỉ có sống chết quấn lấy anh thì không.

Thế nên, những gì anh từng nói ở nhà trọ tình nhân là quá tàn nhẫn với Chương Quyết, không cần thiết và rất vô nghĩa.

Chương Quyết chưa ăn xong chén cháo thì Ngải Gia Hi đã gọi lại. Y nhấc di động để lên tai. Ngải Gia Hi bên kia khá ồn ào, ngay cả Trần Bạc Kiều cũng nghe thấy, chỉ là cụ thể thế nào thì anh không rõ.

Ngải Gia Hi liến thoắng một đoạn rất dài mới đến phiên Chương Quyết nói: “Em không muốn đi thì đừng đi.”

Sau đó, Ngải Gia Hi lại bắt đầu ồn ào. Một lát sau, Chương Quyết mới nói: “Được.” Sau vài giây lại bảo: “Anh sẽ lột thật nhiều cho em.”

Trần Bạc Kiều vừa nghe đã hiểu, Ngải Gia Hi có vẻ còn xoắn xuýt với con tôm kia.

Chương Quyết dỗ Ngải Gia Hi như dỗ một đứa trẻ: “Em muốn ăn bao nhiêu thì lột bấy nhiêu.”

Giọng nói mơ hồ của Ngải Gia Hi vang ra từ ống nghe có vẻ rất tự hào. Chương Quyết khẽ nói: “Không, tay anh không đau.”

Lát sau, không còn âm thanh nào từ Ngải Gia Hi. Đợi một lúc, Chương Quyết lại nói với Ngải Gia Hi rằng: “Sắp rồi… Nhất định sẽ cùng em đón sinh nhật.”

Trần Bạc Kiều nghe thấy Chương Quyết nói rất nhiều điều mà Ngải Gia Hi muốn nghe, Ngải Gia Hi mới chịu cho Chương Quyết cúp máy.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Chương Quyết tắt điện thoại, húp một ngụm cháo rồi nói với Trần Bạc Kiều: “Cháo nấu rất ngon.”

“Nấu thức ăn nhanh cũng rất dễ mà.” Trần Bạc Kiều hơi buồn cười nói.

Chương Quyết vừa khuấy cháo vừa nói với anh: “Cũng có thể nấu không ngon.”

Trần Bạc Kiều nhìn y, đột nhiên nghĩ tới người vừa gọi. Anh dừng một lúc, hỏi Chương Quyết: “Là Ngải Gia Hi à?”

Ánh mắt Chương Quyết thoáng toát lên ý cười, gật đầu rồi nói với anh: “Mỗi lần nấu chưa sôi đều không chịu buông tha cho tôi.”

Thấy Trần Bạc Kiều hồi lâu không nói lời nào, Chương Quyết cho rằng chủ đề này đã kết thúc, cúi đầu xuống định húp cháo, nhưng Trần Bạc Kiều gọi tên Chương Quyết, y lại nhanh chóng nhìn lên.

“Vì sao Ngải Gia Hi lại từ hôn?” Anh hỏi Chương Quyết, “Cậu ấy không có vẻ như sẽ từ hôn với cậu.”

“Cậu ấy không muốn từ hôn,” Chương Quyết thành thật nói, “Cha mẹ cậu ấy khi biết tình trạng tuyến thể của tôi cũng nghĩ chúng tôi không phù hợp, nhưng họ không thể khuyên nhủ cậu ấy. Cha mẹ tôi cũng cảm thấy có lỗi với gia đình của Ngải Gia Hi, rồi sau cùng tôi cũng thuyết phục được cậu ấy.”

“Vậy sao,” Trần Bạc Kiều thuận theo Chương Quyết hỏi, “Có khó thuyết phục lắm không?”

“Ừm,” Y nhìn vào món cháo còn lại của mình, nói, “Tôi đã thuyết phục rất lâu. Tôi và cậu ấy ở bên nhau cũng không phải là không thể, chỉ là lỡ như trong tương lai cậu ấy gặp được người mà mình thích thì sao.”

Trần Bạc Kiều thấy lời giải thích của Chương Quyết khá thú vị, nghĩ một lúc, anh lại làm như vô tình hỏi Chương Quyết: “Cậu không có người mình thích à?”

Chương Quyết chầm chậm bỏ thìa xuống, ngước mặt lên, hồi lâu sau vẫn không lên tiếng.

Trần Bạc Kiều nhìn vào mắt Chương Quyết, lần hối hận thứ hai trong ngày xuất hiện sớm hơn nhiều so với trong dự tính của anh.

Khóe mắt Chương Quyết hơi ửng đỏ, trên khuôn mặt không có biểu hiện gì, không biết là do đêm qua quá mệt mỏi hay là bởi tâm tình quá kém.

Trần Bạc Kiều thực ra không phải là người thường đưa ra quyết định theo bản năng của mình, anh vốn đã quen với việc phân tích kỹ lưỡng và giữ khoảng cách với mọi người để tránh những rắc rối không cần thiết, chỉ trừ khi ở chung với Chương Quyết.

Anh cố ý trêu chọc Chương Quyết mà không cân nhắc quá nhiều, nhưng đồng thời anh cũng không muốn để y trông buồn đến thế.

Nếu không, anh đã chẳng nói dối Chương Quyết rằng mình không hề bận tâm đến mùi thuốc lá.

Trần Bạc Kiều muốn cho Chương Quyết bậc thang bước xuống, nhưng không kịp nữa rồi, y đã lên tiếng nói.

“Tôi thì khác.”

Trần Bạc Kiều nhìn Chương Quyết, chỉ thấy ánh mắt y trống rỗng, khiến anh hiếm khi cảm thấy hơi mềm lòng.

Hẳn là Chương Quyết đã hiểu lầm Trần Bạc Kiều đang cố gắng khuyên nhủ y rằng bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, bởi vì Chương Quyết thực sự là người luôn nghĩ tốt cho Trần Bạc Kiều. Nghĩ như vậy, Chương Quyết liền nói với anh rằng: “Tôi nói rồi, anh không cần phải lo cho tôi.”

Chương Quyết vẻ mặt cam chịu, đôi môi vẫn đỏ, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh. Chương Quyết trước mặt Trần Bạc Kiều không bao giờ nổi giận, cũng không quái gở, mà chỉ là không thông minh, không biết nói dối và không bám đuổi.

Mặc dù không nhớ rõ, nhưng dựa theo dáng vẻ lúc này của Chương Quyết, Trần Bạc Kiều cũng có thể hình dung ra cái gọi là tỏ tình trước kia của Chương Quyết cũng chỉ dừng ở mức “Tôi thích anh” mà thôi.

Số người tỏ tình với Trần Bạc Kiều nhiều đến mức anh thậm chí còn không có thời gian ở một mình. Từ mùa đông ở trạm cáp treo trong khu trượt tuyết đến mùa hè ở hành lang của phòng trưng bày nghệ thuật, mỗi một nơi có chút lãng mạn như vậy đều từng có người chặn đường tỏ tình với Trần Bạc Kiều, chỉ không biết là Chương Quyết khi xưa đã chọn nơi nào.

Song, với một Chương Quyết nói chuyện và làm việc đều giản dị như thế, làm sao có thể gây nên sự chú ý.

Trần Bạc Kiều năm 18 tuổi kiên nhẫn nghe xong lại kiên nhẫn từ chối, quay đi liền quên mất.

Hơn nữa Chương Quyết còn hút thuốc.

Vậy mà Trần Bạc Kiều năm 29 tuổi lại cảm thấy Chương Quyết năm 17 tuổi có lẽ cũng khá thú vị, đơn giản thích một người không thích mình, sau đó liền ngây ngốc thích đến hơn mười năm sau.

Trần Bạc Kiều đột nhiên nhớ lại ngày mà anh bị đưa ra xét xử ở Liên minh châu Á cùng hình ảnh Chương Quyết đứng giữa những người lính đánh thuê.

Đó là lần đầu tiên sau nửa năm trong ngục, Trần Bạc Kiều được nhìn thấy núi rừng và bầu trời xanh.

Ở trong ngục, anh bị thẩm vấn hai lần một tuần, thường xuyên đối mặt với ánh đèn cực sáng, ngồi trên ghế hơn mười giờ đồng hồ mà không được uống một giọt nước, lặp đi lặp lại cùng một câu trả lời, ngay cả khi luôn nhắm mắt, trở lại phòng giam rồi anh cũng phải mất một thời gian dài mới có thể nhìn rõ mọi thứ.

Thỉnh thoảng có những vụ hành quyết vào ban đêm, Trần Bạc Kiều sẽ ngủ muộn một chút và nhớ đến người cha đã khuất của mình. Việc truyền tin trong nhà tù rất bất tiện, Trần Bạc Kiều khi ấy vẫn chưa được nhìn thấy một tấm ảnh nào về đám tang của cha, mà chỉ có đoạn video quay lại hiện trường ám sát Trần Triệu Ngôn là người thẩm vấn đã cho anh xem rất nhiều lần.

Trần Bạc Kiều đã từng trải qua rất nhiều trận chiến khốc kiệt, cũng chuẩn bị sẵn tinh thần trước khi vào tù, vậy mà cuộc sống trong tù ngày ấy vẫn khiến anh kiệt sức.

Khi tham dự phiên tòa, anh đã lên dây cót tinh thần, bị phán án tử cũng không sợ hãi, thậm chí còn cười với ống kính máy quay và tỏ ra thật thoải mái.

Nhưng chỉ có anh mới biết, anh chỉ thực sự thoải mái là khi biết kế hoạch đã bị phá vỡ, và nhìn thấy Chương Quyết bên chiếc trực thăng.

Chương Quyết là một người sống dưới cái bóng của anh năm 18 tuổi.

Một người mà anh chưa từng thân quen, thậm chí còn rất dễ bị lừa, có khi ngốc nghếch đến mức anh không đành lòng nói, lại có khi không biết học xấu từ đâu, vì muốn được anh hôn thêm lần nữa mà nói dối một cách rất lộ liễu.

Chương Quyết tựa như một kỳ nghỉ kéo dài hơn một tháng, đưa Trần Bạc Kiều anh đây, người đã bị giam cầm trong một thời gian dài trở về với xã hội hiện đại.

“Được rồi, đừng căng thẳng,” Trần Bạc Kiều thoải mái nói với y, “Sau này sẽ không quản cậu nữa.”

Chương Quyết tán thành mà “Ừm” một tiếng, tựa hồ đã hơi yên lòng, nhưng nghĩ một hồi lại gọi: “Trần Bạc Kiều.”

Cách y gọi Trần Bạc Kiều kỳ thực có phần động lòng người, bởi vì y rất nghiêm túc nhìn anh, phát âm một cách chậm rãi, nói với Trần Bạc Kiều rằng: “Tôi hoàn toàn là tự nguyện. Anh không cần phải…”

Nói đến đây, Chương Quyết đột nhiên dừng lại, cúi đầu, dường như cảm thấy những điều mình nghĩ thật là ngớ ngẩn, y mím môi cười gượng, rồi thì thầm như đang tự nhủ: “Anh cũng không thể.”

Chương Quyết luôn nói một nửa, cho nên Trần Bạc Kiều không biết liệu y muốn nói là “Anh không cần phải chịu trách nhiệm” hay “Anh không cần phải áy náy”.

Nhưng chung quy cũng không có gì khác cả, đều mang ý nghĩa như nhau.

Trần Bạc Kiều nhìn Chương Quyết, cảm thấy y rất nên tham dự một khóa học cấp tốc, học cách làm thế nào để kiên trì đeo bám, một khóc hai nháo ba thắt cổ, hoặc bằng mọi giá phải có con để bức hôn đối phương.

Bất kể cuối cùng có thành công hay không thì cũng thật đáng tiếc nếu không thử.

“Nếu tôi có thể thì sao,” Anh hỏi Chương Quyết, “Cậu sẽ thế nào đây?”

Chương Quyết nhìn anh, nghĩ một lúc lại nói với anh rằng: “Anh đừng nói như vậy.” Ánh mắt của Chương Quyết rất bình thản, không có vẻ gì là không cam lòng, y dường như cũng không vì chút hy vọng Trần Bạc Kiều trao cho mà lay động, càng không có ý muốn tranh thủ, mà chỉ nói: “Tôi không dám.”
Bình Luận (0)
Comment