Tô Bạch thấy vậy cũng không tiện nói gì thêm, hắn chỉ khẽ gật đầu rồi dự định cùng Lý Tuyết Trân rời đi.
Thế nhưng Lý Tuyết Trân lại vội vã chạy ra khỏi trại tạm giam. Khoảng hai, ba phút sau, cô chạy trở về với vẻ mặt hớn hở.
“Luật sư Tô, em xử lý xong rồi. Chúng ta ngồi đây chờ một chút là được.”
Tô Bạch ngơ ngác: “?”
Khoan đã, chẳng phải cô đã nói không quen biết ai ở đây sao?!
Lý Tuyết Trân mỉm cười, cô mở cặp tài liệu. Bên trong là một hộp thuốc lá Hoa tử đã được mở, thiếu mất một điếu.
“Luật sư Tô, đây là phép đối nhân xử thế trong xã hội mà!”
Tô Bạch: “???”
Được rồi, quả nhiên là ‘trò giỏi hơn thầy’! Thuốc lá Hoa Tử đúng là ‘đạo’ của xã hội!
Nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Tô Bạch, Lý Tuyết Trân cười híp mắt. Ngay sau đó, người nhân viên tiếp nhận lúc nãy bảo Tô Bạch năm ngày sau quay lại, bây giờ lại tiến đến với vẻ mặt nghiêm túc.
“Xin chào, anh đã có thể gặp thân chủ. Hồ sơ đã được xét duyệt xong. Mời anh theo tôi đến phòng thẩm vấn.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Tô Bạch lịch sự đáp lời, sau đó hắn cùng Lý Tuyết Trân tiến về phòng triệu tập. Nhân viên công tác lúc này lên tiếng nhắc nhở:
“Việc triệu tập cần thời gian, khoảng chừng nửa tiếng.”
“Vâng.” Tô Bạch gật đầu, đáp lại ngắn gọn.
Nửa tiếng trôi qua nhanh chóng. Quách Tiểu Quân cũng được đưa đến phòng triệu tập bởi nhân viên công tác.
Sắc mặt của Quách Tiểu Quân không tốt, có lẽ do thời gian tạm giam đã lâu, hoặc cũng có thể do thua kiện, bị phán quyết năm năm tù giam khiến cho tinh thần suy sụp. Gương mặt của y tái nhợt, không còn chút huyết sắc, ánh mắt mệt mỏi với đôi môi nhợt nhạt.
Sau khi ngồi vào vị trí được chỉ định, Quách Tiểu Quân ngẩng đầu nhìn Tô Bạch, gượng cười:
“Chào anh.” Rồi y nói tiếp: “Có phải bố mẹ tôi đã mời anh đến không?”
“Đúng vậy. Hiện tại cha mẹ của anh không tiện đến đây. Tôi là luật sư được ủy thác của anh, Tô Bạch.” Tô Bạch mỉm cười đáp lại. Nhìn Quách Tiểu Quân, hắn không dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã nắm được tình hình vụ án của anh. Trước tiên, tôi muốn hỏi anh một câu.”
“Vâng, luật sư Tô cứ hỏi.”
Tô Bạch gật đầu, hắn rút ra một tờ giấy từ tập tài liệu, đưa cho Quách Tiểu Quân: “Tôi muốn hỏi anh có ý kiến gì về chứng cứ này không?”
Chứng cứ mà Tô Bạch đưa cho Quách Tiểu Quân là một lá thư tố cáo của vợ y, trong đó tố cáo y có ý đồ gian dối, tống tiền công ty sữa bột Ái Bảo.
Trong phiên tòa sơ thẩm, có hai yếu tố chính dẫn đến phát quyết bất lợi cho Quách Tiểu Quân. Thứ nhất, y đã đưa ra yêu cầu bồi thường trước, sau đó mới truy cứu trách nhiệm. Thứ hai, chính là lá đơn tố cáo của vợ y.
“Chứng cứ này hoàn toàn sai sự thật. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ đó.” Quách Tiểu Quân khẳng định.
“Ý anh là vợ của anh khai man?”
“Vâng.”
“Anh chắc chứ?”
“Tôi không chắc cô ấy nghĩ gì, nhưng tôi có thể khẳng định, tôi không hề có ý định như thế.”
“Vậy anh có bằng chứng nào để chứng minh điều đó không?”
Quách Tiểu Quân lắc đầu, vẻ mặt bất lực. Chính vì không thể chứng minh bản thân vô tội nên y mới thua kiện.
Đối mặt với câu hỏi của Tô Bạch, Quách Tiểu Quân cảm thấy tuyệt vọng dâng trào. Với mức lương hàng năm lên đến một triệu, lẽ ra y đang ở giai đoạn rực rỡ nhất của cuộc đời. Chẳng lẽ… cuộc sống sau này sẽ chìm trong tăm tối như vậy sao? Y thực sự không hề tống tiền! Khi phán quyết được đưa ra, y như rơi xuống vực thẳm! Còn đâu là công lý và pháp luật?
Trong lòng tràn ngập sự tuyệt vọng, Quách Tiểu Quân khẽ đáp: “Không.”
“Ừm, được rồi!” Tô Bạch cất tập tài liệu đi.
Quách Tiểu Quân lo lắng hỏi: “Luật sư Tô, nếu xét xử lần thứ hai, tôi còn cơ hội không?”
Tô Bạch ngạc nhiên: “?”
“Sao anh lại nghĩ vậy?”
“Anh đã cất tài liệu đi và không hỏi thêm gì nữa. Chẳng phải anh đã đoán được kết quả của phiên tòa phúc thẩm rồi sao?”
Tô Bạch mỉm cười: “Tất nhiên là không. Chỉ là những gì chúng ta chuẩn bị nói tiếp theo không cần dùng đến những tài liệu này nữa mà thôi.”
Sau khi cất tài liệu, Tô Bạch nghiêm túc nói: “Quách tiên sinh, đối với vụ án của anh, chúng tôi có một số phương án như sau. Anh có muốn nghe không?”
“Vâng, luật sư Tô cứ nói.”
“Tình hình là thế này. Tôi đã xem xét bản án sơ thẩm và nhận thấy có nhiều vấn đề, đặc biệt là về mặt phán quyết. Trong phiên tòa phúc thẩm, chúng ta hoàn toàn có thể…”
Tô Bạch bỗng chuyển chủ đề: “Tình cảm của anh với vợ như thế nào? Anh có còn lưu luyến gì không?”
Quách Tiểu Quân căm phẫn đáp: “Không hề! Cô ta ra tòa làm chứng chống lại tôi! Tôi hận không thể…”
“Được rồi, ông Quách.” Tô Bạch gật đầu: “Vậy thì tôi nghĩ chúng ta có thể thực hiện theo trình tự sau đây:
Thứ nhất, kháng cáo, yêu cầu hủy bỏ phán quyết và biện hộ vô tội.
Thứ hai, cáo buộc vợ anh khai man.
Thứ ba, khởi kiện công ty sữa bột Ái Bảo.
Thứ tư, đề nghị giám sát và điều tra thẩm phán cùng những người liên quan của Tòa án sơ thẩm.
Ông Quách, ông nghĩ sao?”
Quách Tiểu Quân sững sờ. Đơn kiện này… mạnh mẽ đến vậy sao?! Nếu như trong phiên tòa sơ thẩm, y mời luật sư Tô bào chữa, có lẽ đã thắng kiện ngay từ đầu rồi!