"Căn cứ theo luật pháp và quy định liên quan trên tòa án thẩm vấn, luật sư có quyền nghi vấn hành vi và cử chỉ không phù hợp với pháp luật quy định."
"Đồng thời mời chánh án nói cho tôi, lý do bác bỏ quan điểm của phía bị cáo là gì?"
"Lý do là vấn đề này không vốn có tính hướng dẫn."
Tiền Vĩ liếc nhìn Tô Bạch, tự hỏi ông ta có nên đi sâu vào vấn đề này hay không, ngay sau đó liền đổi cách hỏi khác:
"Trong lúc ứng trước tiền thuốc men, anh có nghĩ đến muốn bên nguyên cáo hoàn trả lại hay không?"
Cách hỏi này... đây mới là câu hỏi bình thường.
Tiền Vĩ lùi một bước, Tô Bạch cũng liền không tiếp tục dây dưa vấn đề này.
Mà Trương Đại Hổ vừa rồi mới nhìn thấy cuộc đối đầu bằng lời nói giữa Tô Bạch và chánh án, anh ta liền biết rõ vấn đề này không phải dễ trả lời, cũng không quá xác định bản thân phải nói như thế nào.
Anh ta ngập ngừng đưa mắt nhìn Tô Bạch.
Trước đó Tô Bạch đã cùng Trương Đại Hổ trao đổi nhiều vấn đề, hắn biết trong lòng của Trương Đại Hổ đang suy nghĩ điều gì.
Vì vậy hắn nhẹ giọng nói: "Muốn nói gì thì cứ nói..."
Thình thịch!
Tiền Vĩ gõ vang pháp chùy.
"Mời bị cáo trả lời vấn đề này."
Nghe được Tô Bạch nói có thể trình bày những gì anh ta muốn, Trương Đại Hổ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Chánh án... lúc đó tôi nghĩ là muốn đưa người đến bệnh viện, dựa theo quy định của bệnh viện, phải thanh toán chi phí y tế. Sau đó tôi đã nghĩ cứ thanh toán trước, đợi đến khi người nhà của Trần Mỹ Hà tới thì đem việc tạm ứng nói cho bọn họ."
"Khoản tạm ứng chi phí y tế này đối với tôi mà nói không phải nhỏ, tôi cũng không có nói qua không cần hoàn trả lại khoản tạm ứng đó."
Thùng!
Tiền Vĩ hơi hơi cau mày, nhìn Trương Đại Hổ, tiếp tục tiến hành truy vấn:
"Căn cứ vào minh chứng đóng tiền của bệnh viện, anh không chỉ ứng chi phí một lần, tổng cộng đã ứng ra ba lần.
Lần đầu tiên là lúc anh đưa Trần Mỹ Hà đến bệnh viện, ứng ra chi phí y tế.
Lần thứ hai là người nhà của Trần Mỹ Hà, khi đó còn chưa đến, bệnh viện báo với bạn rằng chi phí không đủ, một lần nữa anh thanh toán chi phí y tế.
Lần thứ ba là người nhà của Trần Mỹ Hà đã tới bệnh viện, trong tình huống này, vì sao anh vẫn muốn thanh toán chi phí y tế?"
Vấn đề này...
Vì cái gì ư?
Vừa nghe được câu hỏi này, Trương Đại Hổ chớp mắt xúc động lên:
"Đó là bởi vì người nhà của Trần Mỹ Hà muốn nói người là do tôi đụng, chặn tôi, không để cho tôi đi, để cho tôi tiếp tục giao tiền chữa trị."
"Tôi không có cách nào, mới tiếp tục thanh toán tiền chữa trị."
Thùng!
"Người nhà của Trần Mỹ Hà chặn anh nói rằng người là do anh đụng ngã, nhưng anh cũng không giải thích gì cho họ sao?"
"Lúc đó anh có giải thích cho người nhà của Trần Mỹ Hà rằng anh không phải là người đã đụng ngã bà ta, anh đã thanh toán trước tiền chi phí y tếvà yêu cầu họ hoàn trả chi phí hay không?"
Trương Đại Hổ: "Tôi có nói qua với người nhà của Trần Mỹ Hà rằng tôi không phải người đụng bà ta ngã, nhưng lúc ấy bọn họ lại một mực khẳng định người đụng là tôi, tôi cũng không có cách nào, cho nên mới tiếp tục ứng ra chi phí y tế, bọn họ nói người là tôi đụng, còn muốn tôi ứng ra chi phí y tế, khi tôi yêu cầu họ hoàn trả thì họ lại từ chối."
Đối mặt câu hỏi một từng bước tới gần của Tiền Vĩ, tâm trạng của Trương Đại Hổ rõ ràng hơi sốt ruột rồi.
Nhưng điều này cũng không thể trách anh ta
Bởi vì mục đích Tiền Vĩ hỏi thăm chính là đang tiếp cận từng bước một.
Tô Bạch nhìn ra rồi... đối phương làm vậy tuy không có đạo đức, thế nhưng cũng không vi phạm bất kỳ quy định pháp luật nào.
Thình thịch!
Tiền Vĩ lần nữa gõ vang pháp chùy: "Tâm trạng của bị cáo có chút kích động, mời kiềm chế lại cảm xúc của mình."
Ông ta lại tiếp tục hỏi thăm:
"Bị cáo, dựa theo phần thuật lại của anh, anh biết rõ anh không làm hành vi đó, vậy tại sao anh không đưa ra lý lẽ và bằng chứng để biện luận?"
"Hoặc vì sao không báo cảnh sát để xử lý?"
"Còn có khi đối mặt với tố cáo của người nhà, vì sao anh cũng không làm rõ chuyện này."
"Vì sao đã giúp đỡ còn tự mình ứng tiền?"
"Lý do anh ứng tiền trước là gì?"
Đối mặt với ba câu hỏi liên tục của Tiền Vĩ, Trương Đại Hổ mở miệng giải thích.
"Lúc đó tôi giúp đỡ là vì xuất phát từ lòng tốt, không nghĩ đến sẽ gặp phải tình huống như thế này."
"Hơn nữa, tôi nghĩ sau khi đã nói rõ mọi chuyện thì hõ sẽ trả tiền lại cho tôi, tôi cảm thấy chỉ là đôi bên có chút hiểu lầm, chỉ cần nói rõ với nhau là tốt rồi."
"Loại chuyện này ai lại muốn gọi cảnh sát?"
"Hoàn toàn không có cần thiết để gọi cảnh sát, báo cảnh sát rồi thì rất xấu hổ cho cả hai bên."
"Vốn dĩ ban đầu Trần Mỹ Hà nói chuyện rất tử tế, nói là trả lại tiền cho tôi."
"Còn muốn tử tế cảm ơn tôi."
"Nhưng quay đầu đi lại tìm đến tôi đòi thêm tiền, còn nói mọi chuyện là do tôi gây ra, bà ta cứ khăng khăng đổ lỗi cho tôi."