Sau khi xác nhận xong nội dung vụ án.
Đỗ Minh nhìn về phía kiểm sát viên, yêu cầu họ trình bày hành vi phạm tội của Tần Bảo.
"Rõ."
Mã Võ gật đầu.
Lần này, nhiệm vụ chính của anh ta là trình bày rõ hành vi phạm tội của Tần Bảo.
Ngoài ra, tranh luận đơn giản với luật sư của bị cáo, tức là bên Tần Bảo.
Phần việc còn lại… không liên quan lắm đến anh ta.
Bởi vì quyền phán quyết không nằm ở viện kiểm sát, mà nằm ở tòa án.
Xác định rõ suy nghĩ, Mã Võ lên tiếng:
"Trong vụ án lần này, viện kiểm sát, với tư cách là bên công tố, truy tố Tần Bảo về tội làm tổn hại uy tín kinh doanh và danh dự sản phẩm của Tập đoàn An Dược."
"Chứng cứ và lý do như sau:"
"Thứ nhất: Trong bài viết tố cáo Tập đoàn An Dược do Tần Bảo công bố, nhiều lần đề cập đến việc Tập đoàn An Dược làm giả, là nhà sản xuất thuốc giả, đồng thời khẳng định sản phẩm do Tập đoàn An Dược công bố, là thuốc độc có thể gây chết người."
"Qua điểm này có thể thấy, trong quá trình này, Tần Bảo đã đưa ra những nhận định hết sức phi lý về Tập đoàn An Dược, đồng thời gán cho họ cái mác nhà sản xuất thuốc giả. Điều đó đã gây tổn thất lớn đến danh tiếng trong lĩnh vực kinh doanh của tập đoàn An Dược”
“Đây là kết quả rõ ràng của hành vi đó.”
“Thứ hai: Dựa trên phân tích của Tần Bảo về các sản phẩm do tập đoàn An Dược và rượu thuốc an thần, anh ta đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến doanh số của công ty. Khi Tần Bảo phân tích thành phần và tác dụng của rượu thuốc an thần, bài viết dài được đăng lên được các công tố viên phát hiện là có nhiều gian lận và một số điểm là sai sự thật.”
“Trước tiên, theo Tần Bảo tố cáo, có những điểm sau:”
“Rượu an thần không có tác dụng làm dịu thần kinh.”
“Việc sử dụng quá liều lượng trong rượu an thần có thể gây ra tổn hại rất lớn cho cơ thể và thậm chí có thể gây ra bệnh ung thư và các bệnh lý khác.”
“Theo nội dung mà Tần Bảo viết, công dụng và thành phần của rượu thuốc ân thần, liệu có gây ra tổn thương cho cơ thể con người và có tỷ lệ tử vong hay không. Công tố viên đã giao rượu thuốc an thần cho các bộ phận và cơ quan liên quan để tiến hành thẩm định.”
“Theo kết quả nghiên cứu, rượu an thần đó có thể đạt được tác dụng an thần, một lượng chất nhất định được thêm vào nhưng không vượt quá tiêu chuẩn mà đảm bảo theo quy định của quốc gia. Ngoài ra, qua điều tra và xác nhận của cơ quan chức năng cũng không phát hiện được khả năng gây ra ung thư và các loại bệnh khác. Tỷ lệ tử vong thậm chí còn sai sự thật hơn.”
“Dựa vào những điều nêu trên, có thể thấy rượu an thần không hề gây ra hậu quả nghiêm trọng như bài viết mà Tần Bảo đăng lên.”
“Bài đăng của Tần Bảo là tin đồn nghiêm trọng làm xâm phạm đến uy tín của sản phẩm. Vì vậy, chúng tôi cho rằng Tần Bảo đã vi phạm Điều 221 của Bộ luật Hình sự về tội phỉ báng uy tín thương mại, uy tín hàng hòa, gây ra thiệt hại nặng nề cho người khác và các vấn đề nghiêm trọng khác.”
“Bên công tố đề xuất mức án hai năm tù.”
Chậc chậc…
Hai năm tù?
Có nghe lầm không vậy?
Có biết tội hủy hoại danh tiếng doanh nghiệp và hàng hóa có thể bị phạt bao nhiêu năm không?
Theo luật hình sự, mức án tối đa là hai năm.
Đề nghị của công tố viên đúng là đỉnh quá đi!
Tô Bạch không tán thành với báo cáo điều tra của công tố viên.
…
Sau khi Mã Võ nói xong, Đỗ Minh đã gõ búa: “Mời luật sư tranh tụng của tập đoàn An Dược bổ sung trách nhiệm pháp lý sự cố dân sự.”
“Được.” Chu Hoa Sơn, luật sư kiện tụng của tập đoàn An Dược, sắp xếp lại các tài liệu kiện tụng và chậm rãi nói tiếp: “Dựa trên tin đồn của Tần Bảo đã làm tổn hại đến danh tiếng kinh doanh và danh tiếng sản phẩm của chúng tôi. Thiệt hại gây ra cho doanh nghiệp chúng tôi là không thể đo lường được. Và điều đó khiến danh tiếng sản phẩm chúng tôi bị suy giảm đáng kể, dẫn đến doanh số bán hàng chậm lại.”
"Yêu cầu khởi kiện của chúng tôi là:"
"Thứ nhất: Tần Bảo phải công khai xin lỗi chúng tôi, xóa bỏ những ảnh hưởng tiêu cực, đồng thời minh oan cho danh dự của chúng tôi."
"Thứ hai: Căn cứ vào thiệt hại về kinh doanh mà Tần Bảo gây ra cho chúng tôi, chúng tôi có quyền yêu cầu Tần Bảo bồi thường, số tiền bồi thường là 2.650.000 NDT."
"Kính thưa chánh án, trên đây là yêu cầu tố tụng dân sự của chúng tôi."
Sau khi trình bày xong, Hoa Sơn Chu hơi ngẩng đầu nhìn về phía bục xét xử.
Chánh án Đỗ Minh gật đầu, chỉnh lý lại tài liệu tố tụng.
Mục tiêu phán quyết của vụ án này rất đơn giản.
Đó là kết tội Tần Bảo.
Từ góc độ pháp lý mà nói, điều này là hoàn toàn khả thi. Ban đầu, Đỗ Minh định giảm nhẹ hình phạt, để Tô Bạch nhượng bộ, ông ta sẽ cho Tần Bảo hưởng án treo.
Coi như là một sự giải thích hợp lý.
Nhưng không ngờ… Tô Bạch lại cứng rắn như vậy. Nếu đã như thế, thì ông ta cũng phải chuẩn bị kỹ càng.
Pháp luật quy định Tần Bảo có tội, chắc chắn phải có hình phạt thích đáng.
-
-
THÔNG BÁO: từ chương 501, số lượng chữ x2; TLT x2; số chương/ngày : 2