"Tại sao? Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ không cho phép người khác dũng cảm làm việc nghĩa nữa hay sao?"
"Còn nữa, tình huống trên phiên tòa thẩm vấn, tôi cũng xem qua rồi, công tố viên kia có phải là lần đầu tiên tham gia phiên tòa không?"
"Tại sao lại xuất hiện loại tình huống này?"
"Còn nữa, còn nữa!"
"Không biết có phải trùng hợp hay không, vụ kiện bắt giữ người lần trước hình như cũng là Luật sư Tô đại diện, hành động của công tố viên lúc đó cũng rất khó hiểu."
"Lần này, hành động của công tố viên càng khó hiểu hơn, tôi thực sự nghi ngờ cuộc sống này…"
"Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
"Tôi không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy hai vụ án này… Nhưng mà đối với phán quyết của tòa án, tôi hoàn toàn ủng hộ, tôi cảm thấy phán quyết này rất đúng!"
"Tôi cũng đồng quan điểm với bạn!"
"Hành động của công tố viên thực sự khiến người ta khó hiểu, vụ việc này nên tiến hành điều tra nhỉ?"
"Ừ, quả thực là vậy!"
"Nhưng… đối với tình huống của Quảng Hữu Chí, có nên khen thưởng hành vi dũng cảm làm việc nghĩa của anh hay không?"
"Tôi cảm thấy đề nghị này rất hay, có thể để lại lời nhắn trên tài khoản chính thức hoặc là trên trang web của các cơ quan liên quan!"
"+ 1 + 1 + 1!"
"…."
Văn phòng luật sư Bạch Quân.
Tô Bạch nhìn thấy dư luận trên mạng, khẽ mỉm cười, tốt!
Trước khi phiên tòa thẩm vấn kết thúc, hắn đã để cho Lý Tuyết Trân nộp đơn giám sát thẩm tra.
Lý do nộp đơn giám sát thẩm tra là hành vi dũng cảm làm việc nghĩa không cấu thành tội cố ý. Vậy tại sao vụ án Quảng Hữu Chí lại bị khởi tố, hơn nữa lại khởi tố với tội danh cố ý?
Sự nghi ngờ này là hợp lý đối với công tố viên.
Cho nên, Đường Lượng đã bị bắt giữ ngay khi phiên tòa kết thúc.
Đường Lượng đoán không sai, vụ án này quả thực là do Tô Bạch nộp đơn giám sát thẩm tra.
Chỉ là…
Anh ta không thể nào ngờ được, Tô Bạch đã nộp đơn giám sát thẩm tra trước khi phiên tòa diễn ra.
Chậc chậc…
Tô Bạch ước tính, nếu như người tiến hành giám sát thẩm tra không tiết lộ danh tính người tố giác, Đường Lượng sẽ không thể nào đoán được là ai đã nộp đơn giám sát thẩm tra.
Sự thật chứng minh, việc Tô Bạch nộp đơn giám sát thẩm tra ngay từ đầu là hoàn toàn chính xác.
Hắn không biết rõ Đường Lượng đóng vai trò gì trong vụ án này, có nhận tiền của Vương Cường hay không.
Nhưng dựa vào biểu hiện của Đường Lượng trên tòa án, có thể thấy rõ ràng đối phương đang cố ý nhắm vào bị cáo, chính là Quảng Hữu Chí.
Thậm chí, trên tòa án, Đường Lượng đã phạm hai sai lầm lớn về thời gian nhưng vẫn muốn kết tội Quảng Hữu Chí.
Đây là kiểu thù oán gì?
Thà rằng bản thân phạm sai lầm cũng muốn kéo Quảng Hữu Chí xuống nước.
Chỉ nhìn vào điểm này, Tô Bạch không tin Đường Lượng không nhận tiền.
Chỉ là… Đường Lượng có thực sự nhận tiền hay không, hắn không biết.
Trước mắt, dựa vào biểu hiện trên tòa án, nhất định phải để cho anh ta tiếp nhận giám sát thẩm tra.
Bằng không…
Lỡ như để cho người khác lợi dụng điểm này trên tòa án thì phải làm sao?
Hơn nữa…
Hắn có thể nhìn ra, trong phán quyết cuối cùng của phiên tòa thẩm vấn, Đường Lượng rõ ràng không chấp nhận bản án sơ thẩm.
Không chấp nhận? Muốn kháng cáo?
Quá đơn giản…
Nếu như vượt qua được giám sát thẩm tra, anh có thể kháng cáo, tiến hành nộp đơn xin mở phiên tòa thứ hai.
Còn nếu như không vượt qua được, hay nói cách khác, bản thân anh ta có vấn đề, vậy thì cũng không cần nghĩ đến phiên toà thứ hai nữa.
Hoặc là, vượt qua được giám sát thẩm tra, nhưng dựa vào biểu hiện của Đường Lượng trên tòa án cũng không thể tiến hành xin mở phiên tòa thứ hai.
Khả năng cao sẽ bị cho ngồi chơi xơi nước.
Thực tế, kết quả có chút lệch so với tính toán của Tô Bạch, nhưng không đáng kể.
Trong quá trình giám sát thẩm tra, Đường Lượng không có hành vi vi phạm, tức là không có vấn đề gì khác.
Chỉ là, sau khi tiếp nhận giám sát thẩm tra, Đường Lượng vẫn muốn kháng cáo, khởi tố muốn mở phiên tòa thứ hai m.
Kết quả là anh ta bị mắng té tát… thậm chí còn không dám bước vào phòng làm việc của chủ nhiệm Từ.
"Cậu xem dư luận trên mạng đi, cậu xem đánh giá của mọi người đối với công tố viên chúng ta đi?"
"Cậu nghiêm túc xem kỹ đi!"
"Cậu làm công tố viên cũng không phải ngày một ngày hai. Tại sao lại để loại tình huống này xảy ra?!"
"Tự suy nghĩ xem bản thân có vấn đề hay không!"
"Cậu hãy tự hỏi bản thân mình xem, nhiều năm qua, cậu có thực sự giữ vững lập trường, có kiên định với niềm tin vào pháp luật hay không?"
"Có làm tròn trách nhiệm của một công tố viên công chính công bằng hay không!"
"Suy nghĩ cho kỹ, tại sao lại xuất hiện vấn đề lớn như vậy!"
"Còn phiên toà thứ hai, cậu không cần nghĩ đến nữa, phán quyết sơ thẩm của vụ án này không có vấn đề gì! Ít nhất, tại đây, phán quyết không có bất kỳ vấn đề nào!"
"À, đúng rồi!"
"Công việc của anh có chút điều chỉnh, khu đập chứa nước đang thiếu người, cậu được điều qua đi bên đó rồi."
Đường Lượng: !!!
Điều anh ta đi khu đập chứa nước để làm việc?!
Không phải… anh ta biết rất rõ liệu mình có làm việc chăm chỉ. Tại sao anh ta lại bị điều đi khu đập chứa nước để làm việc?
"Chủ nhiệm…"
Đường Lượng còn muốn nài nỉ thêm, nhưng chủ nhiệm Từ không cho anh ta cơ hội mở lên tiếng, trực tiếp nói cho anh ta biết, nếu không muốn đi vậy thì mất việc.
Đường Lượng hít sâu một hơi. Khi thu dọn đồ đạc rời khỏi Viện kiểm sát, anh ta quay đầu nhìn lại…
Ánh mắt anh ta phức tạp, trong lòng tràn đầy hối hận… Giá như lúc đó anh ta có thể bình tĩnh hơn trên tòa án, có thể phân tích vụ án một cách khách quan khi đưa ra cáo trạng, không tuỳ tiện như vậy.
Nói không chừng… kết cục hiện tại sẽ khác.
Chỉ là… đối với anh ta đã không còn cơ hội nữa.
…
Một bên khác.
Vụ việc Quảng Hữu Chí gây xôn xao dư luận, Vương Cường nhìn thấy những ý kiến trên mạng, tức đến mức muốn nổ tung!
Phiên tòa thứ hai!
Y nhất định phải kháng cáo, khởi tố xin mở phiên tòa thứ hai!
Bản án sơ thẩm chỉ bồi thường cho y hơn 5000 Nhân Dân Tệ. Đây là đang xem thường ai?
Tại văn phòng của Trương Thạc.
Vương Cường lên tiếng:
"Luật sư Trương, trước kia anh nói có thể kháng cáo từ góc độ khác, tôi muốn tống Quảng Hữu Chí kia vào tù… rốt cuộc phải làm sao?"
Trương Thạc trầm mặc vài giây:
"Anh thực sự muốn tống Quảng Hữu Chí vào tù?"
"Thật! Hơn nữa, tôi muốn thông qua thủ đoạn pháp luật chính thống để tống tên đó vào tù."
"Được rồi…"
"Nếu như anh thực sự muốn làm vậy, tôi có một ý tưởng."
"Anh có thể để cho cô gái kia rút lại lời khai."
"Chỉ cần cô ta rút lại lời khai, chứng minh hai người quen biết. Vậy thì Quảng Hữu Chí sẽ không được coi là dũng cảm làm việc nghĩa, hơn nữa còn có thể thao túng dư luận."
"Tên đó không chỉ thân bại danh liệt mà còn phải bồi thường dân sự, ngồi tù ăn cơm nhà nước."
"Nhưng làm sao để cho cô gái kia rút lại lời khai, làm sao để tìm được cô ta, thuyết phục cô ta lên tiếng. Đó là chuyện của anh, không liên quan đến tôi."
"Mặt khác, anh cần phải chuẩn bị tâm lý. Nếu như anh đồng ý, làm vậy sẽ không có vấn đề gì lớn."
"Còn nếu như anh không đồng ý, cứ coi như tôi chưa từng nói gì đi."
Sau khi nghe Trương Thạc nói, Vương Cường híp mắt, siết chặt cà vạt trước ngực.
"Luật sư Trương, phương pháp này của anh không tệ…"
"Tôi sẽ thử!"
"Cảm ơn Luật sư Trương! Luật sư Trương quả nhiên là luật sư hàng đầu!"
Trương Thạc mỉm cười, không nói gì…
Dựa theo phương pháp này, quả thực có thể lật đổ phán quyết sơ thẩm.
Hơn nữa, khi nộp đơn xét xử phiên tòa thứ hai, không cần dùng tội cố ý gây thương tích để khởi tố mà dùng tội đánh nhau gây thương tích…
Vụ án này 100% có thể thắng!
Đến lúc đó, cho dù luật sư bào chữa của bên kia có tài giỏi đến đâu cũng không thể nào giữ được phán quyết sơ thẩm.
Đến lúc đó, vụ án này chắc chắn sẽ thắng!
Muốn rút lại lời khai, chắc chắn không phải một chuyện đơn giản.
Đặc biệt là sau khi bản án sơ thẩm đã được tuyên bố.
Trương Thạc đã đưa ra lời khuyên cho Vương Cường, việc này có thể làm được, nhưng cực kỳ khó khăn và có rất nhiều điểm cần phải xử lý.
Chưa nói đến những vấn đề khác, chỉ riêng việc tìm người phụ nữ lúc ấy đã thay đổi lời khai, lật đổ chứng cứ ban đầu và thu thập chứng cứ mới đã là một việc vô cùng phức tạp.
Chứng cứ ấy rất có thể là giả mạo...
Tuy nhiên... điểm quan trọng nhất vẫn là người phụ nữ ấy có chịu rút lại lời khai hay không.
Nói tóm lại, muốn người phụ nữ ấy ra tòa làm chứng, lật ngược bản án sơ thẩm là chuyện vô cùng khó.
Trương Thạc đã phân tích từng vấn đề liên quan cho Vương Cường hiểu rõ.
Vương Cường nghe xong lời khuyên của Trương Thạc, liên tục gật đầu: "Luật sư Trương..."
"Tôi hiểu rõ những gì anh nói!"
"Nhưng cơn tức này tôi nhất định phải xả. Anh yên tâm, việc này sẽ không có vấn đề gì quá lớn đâu."
"Theo như những gì anh nói, tôi chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa."
Trương Thạc:...
Nghe Vương Cường nói, Trương Thạc mặt mày tái mét, vội vàng xua tay:
"Lời này không phải tôi nói."
Vương Cường cười gật đầu:
"Đúng, đúng... tất cả đều là ý của tôi."
Nghe vậy, sắc mặt Trương Thạc mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Nếu như trong phiên tòa thẩm vấn, Vương Cường tự mình khai ra thì hậu quả sẽ như thế nào?
Bản thân anh ta sẽ phải gánh chịu.
Trương Thạc chỉ đưa ra lời khuyên còn Vương Cường có làm hay không thì không liên quan gì đến anh ta.
Phủi sạch quan hệ trước, chỉ cần đến lúc đó Vương Cường không khai ra thì về cơ bản sẽ không có chuyện gì.