Đại Luật Sư Ngoài Vòng Pháp Luật (Dịch Full)

Chương 550 - Chương 550. Giám Sát Thẩm Tra Không Có Vấn Đề! 1

Chương 550. Giám sát thẩm tra không có vấn đề! 1 Chương 550. Giám sát thẩm tra không có vấn đề! 1

"Thứ hai: Về vấn đề bồi thường dân sự mà nguyên cáo nêu ra."

"Trong vụ án này, thương tích nặng của Vương Cường là do bản thân y tấn công Quảng Hữu Chí, dẫn đến việc Quảng Hữu Chí phản kháng và gây ra thương tích nặng cho Vương Cường."

"Trong quá trình này, Vương Cường phải chịu trách nhiệm chính."

"Quảng Hữu Chí chịu trách nhiệm bổ sung."

"Ngoài ra, yêu cầu bồi thường dân sự của nguyên cáo là không hợp lý."

"Tuyên bố Quảng Hữu Chí chịu 10% trách nhiệm."

"Tức là bồi thường 5687,6 tệ."

"Bác bỏ yêu cầu bồi thường tổn thất tinh thần của nguyên cáo."

"Đây là bản án sơ thẩm. Nếu các bên tham gia tố tụng cho rằng bản án này không hợp lý, có thể kháng cáo lên tòa án cấp trên hoặc yêu cầu giám sát."

"Bản án sẽ được gửi đến các bên trong vòng mười ngày."

"Kết thúc phiên tòa!"

Cùng với hai chữ cuối cùng vang lên, kết quả phiên tòa đã được định đoạt.

Vương Cường: ???

Chuyện gì thế này?!

Bản thân đã tốn bao nhiêu công sức, vậy mà kết quả là Quảng Hữu Chí không những không bị kết tội, mà phần bồi thường còn chưa đến một vạn tệ?!

Đây chẳng phải là đang ức hiếp người quá đáng sao?

Kháng cáo!

Nhất định phải kháng cáo!

Hắn ta không tin là không trị được đối phương?!

Cùng lúc đó.

Trên ghế kiểm sát, Đường Lượng cũng khó tin vào phán quyết này.

Vô tội ư?

Tuyên bố Quảng Hữu Chí vô tội, chẳng phải là đang tát vào mặt anh ta sao?

Không được... Vụ án này nhất định phải được lật lại.

Vừa rồi anh ta trình bày hai người là có hành vi xung đột, hoàn toàn có thể thông qua khía cạnh này để khởi tố lại.

Nếu thông qua khía cạnh này, tỷ lệ thắng kiện là rất lớn. Như vậy thì việc đưa đối phương vào tù chắc chắn sẽ không có vấn đề gì cả!

Tô Bạch: ???

Lý Tuyết Trân: ???

Tiểu Lý nghiêm mặt nói: "Luật sư Tô, tôi cảm thấy cả kiểm sát viên và nguyên cáo đều rất bất mãn với phán quyết sơ thẩm..."

"Phải làm sao đây?"

"Đưa tất cả bọn họ vào tù đi..."

Câu cuối cùng, Lý Tuyết Trân đã không nói ra.

Tô Bạch cười: "Nếu không phục bản án sơ thẩm, vậy thì làm thêm một phiên tòa nữa thôi."

Chỉ là... Liệu có thể làm thêm một phiên nữa hay không, còn phải chờ xem như thế nàođã.

Vụ án Quảng Hữu Chí, quả thực có thể nộp đơn xin mở phiên tòa thứ hai.

Chỉ có điều, liệu có chứng cứ mới nào hay không...

Hay nói cách khác, điểm nào mới có thể chứng thực và lật đổ kết quả bản án sơ thẩm.

Điều này vẫn là một ẩn số.

Mọi thứ đều phụ thuộc vào tình huống cụ thể.

Mặc dù Vương Cường và Đường Lượng đều bất mãn với phán quyết của tòa án lần này, nói đúng hơn là "đặc biệt bất mãn".

Tuy nhiên, sự bất mãn của họ chẳng có tác dụng gì, bởi vì phán quyết sơ thẩm trở thành sự thật là điều đã được quyết định.

Cả hai đều hiểu rõ, dù cho họ bất mãn đến đâu, bày tỏ ra sao tại phiên toà thì cũng chẳng thể thay đổi phán quyết.

Cách duy nhất chính là tìm kiếm chứng cứ mới để nộp đơn xin mở phiên toà thứ hai.

Hy vọng phiên tòa thứ hai có thể thay đổi phán quyết và kết tội Quảng Hữu Chí.

Phán quyết của tòa án sơ thẩm, đặc biệt đối với Đường Lượng là một điều khó hiểu, thậm chí còn khiến anh có chút tức giận.

Sau khi rời khỏi tòa án.

Trở về Viện kiểm sát, anh ta ngay lập tức bày tỏ ý định phản đối phán quyết và ấp ủ ý định nộp đơn kháng cáo!

Ở văn phòng làm việc, Đường Lượng đang phàn nàn với một đồng nghiệp về những gì đã xảy ra trong phiên tòa hôm nay:

"Anh có biết về vụ án của Quảng Hữu Chí không?"

"Vụ án Quảng Hữu Chí, hôm nay thẩm phán lại phán quyết Quảng Hữu Chí vô tội. Hơn nữa, cũng chỉ phán bồi thường dân sự 10%!"

Đồng nghiệp của anh ta - người có quan hệ tốt với Đường Lượng - cũng đã nghe qua vụ án này, tỏ vẻ sửng sốt:

"Có ý gì?"

"Vụ án Quảng Hữu Chí này, tôi nghe anh nói chuỗi chứng cứ đầy đủ, phạm tội cố ý gây thương tích, tình tiết rõ ràng, còn không có bất kỳ phản đối nào,... Vì sao toà án chỉ phán Quảng Hữu Chí bồi thường dân sự 10%?"

"Còn nữa, phán quyết vô tội phóng thích. Thế này không phải là quá đáng rồi sao?!"

"Loại tình huống này nhất định phải kháng cáo. Hơn nữa, tòa án làm ra hành vi này chẳng lẽ không sợ sao?"

"Vẫn là nói..."

Đồng nghiệp chà xát ngón cái và ngón trỏ, làm động tác đếm tiền, nghi hoặc nhìn Đường Lượng.

"Khụ khụ..."

Đường Lượng ho khan hai tiếng: "Cái này thì ai mà biết được, có thể có..."

"Tạm thời không quan tâm đến chuyện đó!"

"Quan trọng là phán quyết này có vấn đề đúng không?"

Đồng nghiệp gật đầu:

"Ừ! Dựa theo những gì anh miêu tả trước đó, rất có khả năng có vấn đề lớn. Tôi đề nghị nên nộp đơn giám sát thẩm tra."

"Thẩm phán tòa án lần này là ai? Nói cho tôi biết, trong ấn tượng của tôi, tòa án chưa từng có thẩm phán quá đáng như vậy, miêu tả cho tôi nghe một chút."

"..."

"Nếu không, anh viết báo cáo đại khái về chuyện này trước. Nếu như anh không có thời gian, tôi có thể giúp anh nộp lên."

Sự tò mò của đồng nghiệp ngày càng lớn.

Đường Lượng nhớ lại trải nghiệm của mình tại tòa án thẩm vấn, anh ta lắc đầu.

Nộp đơn giám sát thẩm tra?

Có khi cơ quan thẩm tra giám sát lại thẩm tra anh ta đầu tiên!

Vừa rồi, anh ta chỉ che giấu một phần sự thật để thuyết phục đồng nghiệp ủng hộ quan điểm của mình.

Về phần còn lại….

Nếu như đồng nghiệp biết rõ tình hình trên tòa án, chắc chắn sẽ không nói như vậy.

Đường Lượng chột dạ xua tay:

"Thôi, tạm thời không cần. Tôi nên báo cáo với lãnh đạo trước, vụ án này còn cần tìm thêm tài liệu. Trước mắt nộp đơn kháng cáo, yêu cầu mở phiên tòa thứ hai đã."

"Ừ, như vậy cũng được!"

Đồng nghiệp nói xong, lại trò chuyện đôi câu với Đường Lượng để trấn an tinh thần của anh ta, rồi vội vàng quay lại công việc của mình.

...

Đường Lượng bắt đầu chuẩn bị tài liệu, chuẩn bị đi nộp đơn kháng cáo, tiến hành yêu cầu mở phiên tòa thứ hai.

Trong mắt anh ta, điểm mấu chốt của phiên toà sơ thẩm chính là anh ta chưa thể phát huy toàn bộ lý luận của mình và đã bị cuốn vào lời khai của Tô Bạch.

Nếu như tiến hành phiên tòa thứ hai, anh ta tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm tương tự!

Đây là điểm mấu chốt...

Chỉ là...

Khi Đường Lượng vừa chuẩn bị xong tài liệu, đang định báo cáo với lãnh đạo thì đồng nghiệp vừa rồi lại gọi anh ta, vẻ mặt không mấy thoải mái:

"Đường Lượng... Chủ nhiệm Từ tìm anh."

"Tìm tôi?"

"Được rồi, tôi sẽ đi một chuyến."

Đường Lượng gật đầu, sau đó đi tới văn phòng.

Tại đây, anh ta nhận được một tin tức cực kỳ kinh hoàng: anh ta bị người tố cáo!

Chủ nhiệm Từ lên tiếng:

"Đường Lượng, hiện tại cậu đã bị người khác tố cáo, phiên tòa thứ hai gì đó, tạm thời gác lại đi, nghiêm túc phối hợp tiếp nhận điều tra."

Đường Lượng mặt mày sa sầm, im lặng không nói.

Là ai?

Ai lại tố cáo anh ta?

Lúc đầu, anh ta nghĩ đến Tô Bạch, nhưng mà... phiên toà thẩm vấn Quảng Hữu Chí vừa kết thúc, cho dù là nộp đơn xin giám sát thẩm tra cũng cần thời gian mấy ngày để xác nhận và chuẩn bị.

Nhưng ngoài Tô Bạch ra, còn ai sẽ tố cáo anh ta?

Đặc biệt là vào thời điểm quan trọng này!

Thực sự không biết nói gì!

Trong lòng Đường Lượng cực kỳ bất lực, nhưng không còn cách nào khác đành phải gật đầu:

"Vâng, chủ nhiệm, tôi sẽ nghiêm túc phối hợp điều tra."

Sau khi Đường Lượng rời khỏi văn phòng, chủ nhiệm Từ lắc đầu và không nói thêm gì.

Xem ra, Đường Lượng rời khỏi căn phòng này, sau này khả năng cao sẽ không thể quay lại.

Bị khởi tố giám sát thẩm tra thì chắc chắn là có vấn đề. Hơn nữa còn là vấn đề không nhỏ, muốn trở về e là rất khó.

...

Một bên khác.

Tại phiên toà thẩm vấn, Quảng Hữu Chí được tuyên bố vô tội ngay tại chỗ.

Sau khi hoàn tất các thủ tục tương ứng, Quảng Hữu Chí trở về nhà.

Quảng Điền đối với Tô Bạch cực kỳ nhiệt tình:

"Luật sư Tô... lần này phải cảm ơn Luật sư Tô. Nếu như không có Luật sư Tô, có thể tương lai của Hữu Chí nhà tôi sẽ hoàn toàn bị hủy hoại."

"Luật sư Tô... tôi..."

Quảng Điền nói đến đây thì hai mắt đỏ hoe, hai tay nắm chặt lấy Tô Bạch. Ông chuẩn bị muốn cúi đầu nhưng bị Tô Bạch đỡ dậy.

"Trước tiên, đừng vội cảm ơn tôi, đây đều là trách nhiệm của luật sư."

Quảng Hữu Chí ở bên cạnh cũng liên tục cảm ơn.

Cả nhà ba người đối với Tô Bạch đều cực kỳ kính trọng, họ còn cố ý mời Tô Bạch ở lại ăn cơm.

Trên bàn ăn, Quảng Điền nói ra lo lắng của mình:

"Luật sư Tô... Vương Cường kia có thể sẽ không chịu để yên cho vụ án này… Nếu như phiên tòa thứ hai được tiến hành..."

Nhìn thấy sự lo lắng của Quảng Điền, Tô Bạch mỉm cười:

"Yên tâm, nếu như phiên tòa thứ hai được tiến hành thì cũng không có vấn đề gì."

"Nếu vụ án này thực sự tiến hành mở phiên tòa thứ hai, tôi sẽ qua đây một chuyến."

"Được…"

"Cảm ơn Luật sư Tô…"

Đối mặt với lòng biết ơn của Quảng Điền và Quảng Hữu Chí, Tô Bạch có chút không quen.

Sau bữa cơm, hắn cùng Lý Tuyết Trân trở về Văn phòng luật sư Bạch Quân ở Nam Đô.

Cùng lúc đó, liên quan đến vụ việc của Quảng Hữu Chí, sau khi công khai phát trực tiếp phiên tòa, trên mạng xuất hiện rất nhiều ý kiến trái chiều.

Theo thời gian, dư luận ngày càng sôi sục.

Tâm điểm của cuộc tranh luận chỉ có hai điểm:

Một là, phiên tòa phát trực tiếp công khai này phán xử quá hay!

Hai là, công tố viên có vấn đề!

"Trời! Tôi chỉ mới biết đến vụ án này sau khi nó được lan truyền trên mạng."

"Không thể không nói, chánh án của phiên toà này phán xử rất tốt. Sau khi tìm hiểu vụ án, tôi thấy Quảng Hữu Chí rõ ràng là dũng cảm vì việc nghĩa. Vậy mà công tố viên lại muốn kết tội anh là cố ý gây thương tích?"

Bình Luận (0)
Comment