Vương An nói bản thân bị Đặng Hoa ép buộc. Vậy phải xem xét hành vi của Đặng Hoa có tạo ra mối đe dọa tương ứng đến Vương An hay không.
Mối đe dọa ở đây là ám chỉ đến sự đe dọa đến tính mạng và sự an toàn về thể xác.
Vậy hành vi của Đặng Hoa có phải là mối đe dọa đối với Vương An về tính mạng và thể xác hay không.
Rõ ràng là không.
Hơn nữa, hành vi của Vương An và Đặng Hoa thuộc về hành động trái pháp luật, không được pháp luật bảo vệ.
Vương An muốn trúng thầu dự án, muốn công trình, sau đó nói đối phương ép buộc gã đưa tiền.
Vậy gã có thể không đưa sao?
Đương nhiên là có thể.
Cho nên, hành vi của Vương An không cấu thành hành vi bị ép buộc.
Hành vi của gã hoàn toàn là do ý kiến và mong muốn chủ quan.
Những gì Vương An biện hộ chỉ là để trốn tránh trách nhiệm pháp luật, gây rối cho phiên tòa.
Hay nói cách khác, chính là để Đặng Hoa chịu trách nhiệm thay gã.
Nhưng Chánh án và công tố viên không chấp nhận quan điểm này.
Chánh án đã bác bỏ yêu cầu của Vương An và yêu cầu gã không được gây rối loạn trật tự phiên tòa.
Vương An kìm nén cơn giận, gã muốn phản bác nhưng lại không biết nói gì.
Vì thế, gã bèn quay sang hỏi luật sư của mình, xem điều gã nói có đúng hay không.
Trần Đại Nghĩa: ….
"Những gì anh nói không có bất kỳ cơ sở pháp lý nào."
Vương An: ...
….
Phiên tòa kéo dài khá lâu, phần lớn thời gian là dành cho việc định tội và tuyên án.
Chỉ là trong các phiên toà xét xử, Chánh án cần phải cẩn thận xác nhận các sự thật, nhằm đảm bảo bản án không xuất hiện sai sót.
Vì quá trình này nên phiên toà bị kéo dài thêm một khoảng thời gian nhất định.
Vậy nên phiên tòa phải tạm nghỉ buổi trưa và tiếp tục vào buổi chiều.
Cuối cùng, phiên toà đã đưa ra phán quyết cuối cùng vào buổi chiều.
Là một trong những nhân vật chủ chốt của vụ án này, Đặng Hoa bị phán quyết tù chung thân và tước quyền lợi chính trị chung thân. Đồng thời tịch thu toàn bộ tài sản bất hợp pháp và bị phạt tiền.
Vương An bị phán quyết tù chung thân, tịch thu toàn bộ tài sản bất hợp pháp.
Một số đồng phạm khác bị phán quyết từ 2 đến 7 năm tù giam.
Phiên tòa kết thúc.
Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng phiên toà cũng kết thúc.
Vụ án liên quan đến lão Trương, lão Lý, lão Tiết và những người khác đều liên quan đến cả một mạng lưới quan hệ rộng lớn.
Vụ án đã trải qua 4 phiên tòa xét xử.
Tất nhiên, phiên toà đề cập đến việc xét xử, không bao gồm việc tạm hoãn can thiệp.
Thực ra mà nói….
Trong trường hợp này, nếu không có sức mạnh của dư luận, vụ án này có thể mất đến vài năm, hơn chục năm hoặc thậm chí là lâu hơn vì không có cách xử lý thích hợp.
Nhưng may mắn là….
Mặc dù thời gian kéo dài, nhưng cuối cùng, vụ việc này đã được giải quyết thỏa đáng.
Vương An và Đặng Hoa chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi bản án tù chung thân.
Hồ Quân bị phán 10 năm tù giam, sẽ tiếp tục bị xét xử ở phiên tòa thứ hai.
Phiên toà thứ hai không biết sẽ như thế nào. Nhưng theo ước tính của Tô Bạch, khả năng cao là bản án sơ thẩm sẽ được giữ nguyên.
Tuyệt!
Phán quyết này quá tuyệt.
Lý Tuyết Trân bước ra khỏi tòa án, mỉm cười nhìn bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh.
Bọn họ đều phải ngồi tù, những người liên quan cũng đã nhận hình phạt thích đáng.
Thật tốt!
Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
Bầu trời như càng thêm xanh trong!...
Bản án sơ thẩm đối với Đặng Hoa và Vương An đã kết thúc.
Bản án sơ thẩm, cũng có thể nói là chung thẩm.
Chứng cứ đầy đủ, sự thật rõ ràng, liên quan đến nhiều tội danh.
Với tình huống này, cho dù có nộp đơn kháng án, tòa án sơ cấp cũng chưa chắc đã đồng ý tiếp nhận xét xử.
Nếu Vương An và Đặng Hoa tìm được chứng cứ mới, tòa án trung cấp vẫn sẽ đồng ý mở phiên tòa phúc thẩm để xét xử lại từ đầu.
Nhưng dựa theo chứng cứ hiện tại và sự thật về tội phạm, nhiều nhất cũng chỉ có thể giảm nhẹ mức độ xử phạt của một tội danh.
Điều này, trong phán quyết của tòa án sơ thẩm, sẽ không xem xét quá nhiều đến bản án của một tội danh nào đó.
Bởi vì đồng thời trừng phạt nhiều tội danh nên thông thường sẽ dựa theo mức hình phạt cao nhất.
Số tiền nhận hối lộ đã rõ ràng, bằng chứng cũng thuyết phục, muốn giảm hình phạt đâu có dễ dàng như vậy?
...
Trên đường từ Từ Đô trở về Nam Đô.
Tô Bạch lái xe. Trên đường đi m, hắn có thể nhìn ra Lý Tuyết Trân vui vẻ từ tận đáy lòng.
Miệng nhỏ không tự chủ được ngân nga bài hát.
Thỉnh thoảng, cô lại hỏi Tô Bạch về vụ án, liệu sau này có thể xuất hiện tình huống ngoài ý muốn hay không.
Hoặc cô lại nói về một cái gì đó khác.
Tóm lại, cô líu lo không ngừng.
Cô ngồi ở ghế lái phụ, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn hướng về Tô Bạch.
"Luật sư Tô,"
"Em nhớ anh từng nói, chính nghĩa đến muộn không phải là chính nghĩa."
"Vụ án này, chúng ta đã đưa những kẻ phạm tội vào tù rồi."
"Chính nghĩa đã đến chưa?"
Quay đầu nhìn ánh mắt mong chờ của Lý Tuyết Trân, Tô Bạch mỉm cười: "Coi như là vậy..."
"Nhưng với những người mà chính nghĩa đến muộn, việc này còn phải xem cách nhìn nhận của mỗi người."
"À."
"Em hiểu rồi, Luật sư Tô!"
Lý Tuyết Trân nghiêm túc gật đầu.
...
Trong Văn phòng luật sư Bạch Quân.
Tô Bạch ngồi trầm tư, theo dõi tình hình tiến độ của hệ thống.
Vụ án này kết thúc, thanh tiến độ của hệ thống đã tăng gần 3%!
So sánh với các vụ án thông thường, tỷ lệ phần trăm tiến độ của vụ án này khiến Tô Bạch hơi bất ngờ.
"Không biết thanh tiến độ này đạt 100% thì có thể làm gì hoặc là mang đến điều bất ngờ gì cho mình?"
Gần đây, mức độ ảnh hưởng của các vụ án đều tương đối lớn, nên tiến độ hệ thống cũng tương đối cao.
Hiện tại, thái độ của Tô Bạch đối với hệ thống là, sau mỗi vụ án kết thúc sẽ xem qua thanh tiến độ, còn lại tạm thời không quan tâm.
Tuy nhiên...
Hệ thống tuy không có nhiều tác dụng về mặt hiệu suất, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng được thể chất của mình đang tăng lên.
Nói cách khác, nếu như trước kia hắn có thể đánh bại một người trưởng thành bình thường, thì hiện tại có thể đánh bại ba người.
Đây cũng là một niềm vui bất ngờ.
...
Trong phòng trọ.
Lý Tuyết Trân và Vương Khả Hân đang chia sẻ tâm đắc về vụ án vừa phá.
Vương Khả Hân hai mắt sáng rực nhìn Lý Tuyết Trân: "Tuyết Trân..."
"Vụ án ở An Huyện, vụ mà cậu và luật sư Tô cùng xử lý, đưa nhiều người vào tù như vậy, chắc hẳn rất kích thích nhỉ!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tuyết Trân hiện lên vẻ kiêu ngạo, nhưng sau đó lại nghiêm túc nói: "Khả Hân... hiện tại mình không còn nghĩ đến kích thích nữa..."
Vương Khả Hân: "???"
Đưa người vào tù không kích thích sao?
Nếu không nghĩ đến kích thích, vậy thì nghĩ đến điều gì?
Ánh mắt Vương Khả Hân đầy nghi hoặc.
"Khụ khụ..."
Lý Tuyết Trân ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói:
"Khả Hân, cậu có biết tại sao chúng ta lại nộp đơn kiện không?"
Vương Khả Hân sau khi nghe câu hỏi của Lý Tuyết Trân, cô nàng chìm vào suy nghĩ.
Sau gần một phút, cô mới chần chừ trả lời:
"Kiện tụng là vì thắng kiện à?"
Lý Tuyết Trân lắc đầu: "Không phải..."
"Vậy là gì?"
"Những công ty luật khác như thế nào thì mình không biết. Nhưng theo như những gì tớ biết về Văn phòng luật sư Bạch Quân, Luật sư Tô kiện tụng là vì pháp luật trong tim anh ấy."
Nhìn Vương Khả Hân vẫn còn khó hiểu, Lý Tuyết Trân nghiêm túc nói:
"Khả Hân, cậu có hiểu thế nào là chính nghĩa trong tim không?"
Vương Khả Hân:...
Xong rồi, xong rồi, tiểu Lý “tiếp thu tinh hoa” rồi!!
Trải qua cuộc trò chuyện dài hai tiếng rưỡi, Vương Khả Hân có thể khẳng định, tư tưởng của Lý Tuyết Trân về chuyên ngành luật đã "tiếp thu tinh hoa" không ít.
Nhưng không bao gồm giới hạn ở việc "đưa người vào tù"...
Không phải cô không thích đưa người vào tù nữa, mà là cách nghĩ đã thay đổi...
Nâng tầm lên thành suy nghĩ về chính nghĩa trong tim rồi!
"Ừ! Mình cũng phải cố gắng!"
Vương Khả Hân thầm nghĩ.
...
Thời gian gần đây, Văn phòng luật sư Bạch Quân hoạt động rất tốt.
Chi nhánh do Đoạn Lượng quản lý ở Bắc Đô đã có tiến bộ đáng kể, thậm chí có thể nói là cực kỳ tốt.
Nhờ có sự giúp đỡ của Tiêu Hải Bác, chi nhánh ở Bắc Đô từ tuyển dụng luật sư, giấy phép kinh doanh, cho đến các vấn đề khác, đều tiến triển thuận lợi.
Cộng thêm sự phát triển của Văn phòng luật sư Bạch Quân ở Nam Đô... và danh tiếng của Tô Bạch, chi nhánh tuy chưa thể nói là "một bước lên trời", nhưng ít nhất đang không ngừng phát triển.
Tuy nhiên...
Gần đây, có một việc khiến Đoạn Lượng đau đầu.
Vài ngày trước.
Một công ty luật ở Bắc Đô nói rằng có một vụ án họ không tiếp nhận nữa. Vụ án này khá phức tạp, có mức độ nổi tiếng nhất định trong giới luật sư.
Nếu Văn phòng luật sư Bạch Quân tiếp nhận, hơn nữa còn thắng kiện thì có thể giúp chi nhánh nâng cao vị thế.
Sau khi nghe được chuyện này, Đoạn Lượng cố gắng tìm hiểu, đồng thời chú ý đến vụ án này.
Nhưng điều khiến anh không ngờ tới là, vụ án này thực sự là một "củ khoai lang nóng bỏng tay"!
Chi nhánh văn phòng căn bản không thể tiếp nhận!
Đợi đến khi anh phản ứng lại mới nhận ra mình đã bị lừa, bị đồng nghiệp ở Bắc Đô ghen ghét với chi nhánh của Văn phòng luật sư Bạch Quân lừa!
Bọn họ cố tình đưa ra một vụ án khó giải quyết cho anh!
Đối với các công ty luật thông thường, thua một vụ án cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng chi nhánh ở Bắc Đô mới thành lập, nếu vụ án này không giải quyết được thì chắc chắn sẽ bị cười nhạo. Điều này sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của chi nhánh trong tương lai.