Bà nhớ được dáng vẻ con gái của mình tự sát vì trầm cảm.
Trong lòng bà biết rõ nguyên nhân tại sao con gái mình tự sát...
Nguyên nhân chủ yếu chính là Ngô Hạo không nhận được sự trừng phạt thích đáng!
Điều này dẫn đến con gái mình bị trầm cảm!”
Cho nên những năm qua, bất kể phải đối mặt với khó khăn nào, bất kể bao nhiêu người khuyên bà từ bỏ, bà đều không bỏ cuộc.
Vì cái gì?
Vì bà phải để cho kẻ ác chịu sự trừng phạt của pháp luật, nhận lấy hình phạt thích đáng!
Trải qua bốn năm, hiện tại rốt cuộc cũng nhìn thấy kết quả!
Tại phiên tòa án, ánh mắt của Dư Thành và Lý Hiểu đều đổ dồn về phía Trương Thúy.
Trong khoảng thời gian thẩm tra và điều tra, hai người với tư cách là chánh án và công tố viên, đều từng tiếp xúc với Trương Thúy.
Cả hai đều hiểu con đường mà Trương Thúy đã trải qua gian nan như thế nào, cũng hiểu niềm tin của Trương Thúy chính là có thể giúp con gái mình, để cho tội phạm nhận được sự trừng phạt thích đáng.
Hiện tại đạt được kết quả này, nói thật... Dư Thành và Lý Hiểu cũng cảm thấy hạnh phúc cho Trương Thúy, không khỏi cười gật đầu.
...
Đợi cho tâm trạng của Trương Thúy ổn định, mọi người đi ra khỏi tòa án.
Ánh nắng chói chang khiến Tô Bạch hơi nheo mắt.
Lý Tuyết Trân ở bên cạnh cười tủm tỉm: "Luật sư Tô, vụ án này cuối cùng cũng kết thúc rồi!"
Tô Bạch mỉm cười gật đầu.
Quả thực, vụ án này cuối cùng đã kết thúc.
Tuy nhiên, khoảng thời gian qua vẫn luôn phải tập trung vào vụ án này khiến Tô Bạch có chút mệt mỏi.
Vụ án này, xét đến việc kéo dài thời hạn tòa án thẩm vấn, rõ ràng không phải một vụ án dễ giải quyết.
Lúc này, sau khi tinh thần của Trương Thúy kích động thì lại có chút lo lắng hỏi:
"Luật sư Tô, vụ án này đã xét xử lần đầu tiên rồi, vậy còn có phiên tòa xét xử lần thứ hai nữa hay không? Trong nhà Ngô Hạo có tiền có thế..."
Tô Bạch hiểu rõ tình huống mà Trương Thúy đang lo lắng, cười nói:
"Vụ án này liên quan đến tình huống làm việc thiên vị của lúc trước.”
“Căn cứ vào tình huống, tòa án sơ cấp đối với vụ án này đã đưa ra phán quyết tương đối hợp lý, cơ sở thực tế rõ ràng, bằng chứng vững chắc, chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh.”
“Vụ án này trên cơ bản không có khả năng bị lật ngược bản án.”
“Rất có khả năng sẽ không xuất hiện tình huống tái thẩm.”
“Đương nhiên, nếu như Ngô Hạo nhất quyết muốn yêu cầu tái thẩm thì sẽ dựa theo chứng cứ và sự thật hiện tại.”
“Phán quyết trên cơ bản là sẽ giữ nguyên bản án ban đầu của phiên toà sơ thẩm.”
“Còn về việc bà nói trong nhà Ngô Hạo có tiền có thế... hiện tại Ngô Nghiệp, cha của Ngô Hạo đang bị lập hồ sơ để điều tra.”
“Vụ án này cũng là do công tố viên Lý Hiểu phụ trách.”
“Trước đó tôi có tìm hiểu về việc lập án của Ngô Nghiệp, các mối quan hệ trước kia của ông ta trên cơ bản đã không còn tồn tại, hoặc là nói lực ảnh hưởng hiện tại của ông ta rất yếu.”
“Cho nên…”
“Nhìn chung, sẽ không có vấn đề gì."
Sau khi nghe Tô Bạch giải thích chi tiết, Trương Thúy mới yên tâm lại.
Dù sao...
Trước kia bà đã từng bị phán hai năm tù vì liên tục kháng án, tìm cớ gây sự.
Hiện tại, sau bao nhiêu khó khăn, cuối cùng Ngô Hạo cũng bị phán mười năm tù.
Nếu như tiến hành xét xử phiên toà thứ hai, phán quyết Ngô Hạo vô tội. Vậy thì mọi nỗ lực trước kia đều uổng phí.
Nhưng hiện tại...
Sau khi nghe Tô Bạch nói, Trương Thúy trong lòng trấn an không ít.
Mà lúc này, Tô Bạch lại đột nhiên hỏi:
"Trương nữ sĩ, trước kia bà bị phán hai năm tù vì tìm cớ gây sự, liên tục chống án... Chuyện này muốn khiếu nại một chút hay không?"
Trương Thúy nghi hoặc: "Luật sư Tô, loại chuyện này còn có thể khiếu nại sao?"
Tô Bạch cười nói: "Đương nhiên có thể... Cái này là vụ án liên quan đến Cảnh Hạo, trước kia khi Cảnh Hạo bị phán, bà đã có thể tiến hành chống án rồi. Không quá phiền phức... đồng thời cũng có thể thỉnh cầu nhà nước bồi thường."
Trong mắt Trương Thúy tràn ngập cảm kích: "Cảm ơn…"
...
Cùng lúc đó, ở chỗ xa, Lý Tình nôn nóng chờ đợi kết quả bản án cuối cùng bên ngoài tòa án.
Sau khi nhìn thấy Tô Bạch, Trương Thúy và những người khác bước ra khỏi tòa án với vẻ mặt nhẹ nhõm, Lý Tình đứng ở xa, trong lòng không khỏi hơi hoảng loạn. Sau khi Tôn Thạch Nham bước ra, Lý Tình vội vàng chạy đến.
"Tôn luật sư… Như thế nào? Tiểu Hạo? Tiểu Hạo nhà ta phải được phán vô tội rồi chứ? Tôi nghe nói nếu bị phán vô tội, sẽ được phóng thích ngay tại tòa, nhưng tại sao Tiểu Hạo không đi ra? Phải chăng còn đang đi qua trình? Cần phải đợi thêm mấy ngày?"
Đối mặt với những câu hỏi dồn dập của Lý Tình, Tôn Thạch Nham thở dài: "Vụ án này… Chứng cứ Kiểm sát viên bổ sung đối với chúng ta cực kỳ bất lợi, tôi đã cố gắng hết sức. Nhưng… Vụ án này trong lúc tòa án thẩm vấn, nhân viên công tố và chánh án đều đứng về phía bên kia, có tính khuynh hướng rất mạnh mẽ. Bà cũng biết rõ, loại vụ án này nếu chánh án muốn phán, tôi cũng không có cách nào… Bà có thể hiểu chứ?"
Tôn Thạch Nham đổ hết trách nhiệm cho Kiểm sát viên và chánh án, hoàn toàn phủi sạch trách nhiệm của mình. Lý Tình im lặng mấy giây, ngay sau đó truy vấn:
"Chánh án và nhân viên công tố đều đứng về phía đối phương, vậy Tiểu Hạo nhà ta bị phán mấy năm?"
"Mười năm."
"Mười năm?!"
Trên mặt Lý Tình đầy kinh ngạc, ngay sau đó một cổ khí tức dữ tợn hiện lên, trên mặt lộ ra vẻ hung dữ.
"Mười năm tù có thời hạn, bọn họ sao có thể phán nặng như vậy?! Tôn luật sư, Tô Bạch, Trương Thúy, bọn họ phải chăng đã hối lộ chánh án rồi? Nếu không tại sao có thể phán nặng như vậy!"
Tôn Thạch Nham lắc đầu: "Cái này tôi không rõ, nhưng trên trường tòa án, quả thực là như vậy."
Lời nói của Tôn Thạch Nham hoàn toàn khiến Lý Tình hiểu lầm. Phải nói rằng… Những luật sư như Tôn Thạch Nham, biểu hiện tốt trên tòa án là năng lực của họ, biểu hiện không tốt, thua kiện rồi, có thể đổ hết lỗi cho chánh án và tòa án, hoàn toàn bỏ qua vấn đề của mình, hơn nữa không nói rõ tình huống thật cho người uỷ thác. Loại luật sư này trong giới luật sư không phải là ít.
Mục đích là gì? Mục đích chính là để cho người uỷ thác cảm thấy họ đã làm hết sức, thua kiện là do chánh án và nhân viên công tố. Nhiều người làm luật sư chỉ vì tiền.
Cách làm của Tôn Thạch Nham không thể nghi ngờ chính là loại hành vi này. Hơn nữa, lời nói của ông ta đã khiến Lý Tình hiểu lầm rất lớn. Điều này khiến Lý Tình càng kiên định rằng chánh án đã nhận hối lộ! Phải tố cáo!
Chỉ là… Lý Tình đột nhiên lại nhớ đến một kiện sự: "Tôn luật sư… Vụ án của Tiểu Hạo, có thể chống án lần nữa hay không?"
Tôn Thạch Nham gật đầu: "Có thể chống án, nhưng cần phải có thời gian. Chuẩn bị tài liệu và các thủ tục khác, có thể cần đến hai ba tháng."
"Ừ! Có thể chống án là tốt rồi. Cảm ơn Tôn luật sư. Tình hình hiện tại là… vụ án của người nhà tôi sắp kết thúc điều tra, không lâu nữa sẽ công tố, sau đó sẽ mở phiên tòa… Tôn luật sư, vụ án này sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Tôn Thạch Nham cười gật đầu: "Vụ án của Ngô tiên sinh… Tình huống liên quan tương đối nhẹ. Nếu chánh án không quá thiên vị, nhiều nhất là phán hoãn thi hành hình phạt…"
"Hoãn thi hành hình phạt… Tốt! Tôn luật sư, cảm ơn Tôn luật sư. Phí luật sư tôi sẽ đưa cho ông như trước, được chứ?"
"Được!" Tôn Thạch Nham nghe đến phí luật sư liền cười nói.
...
Cùng lúc đó… Tô Bạch để cho Hứa Hưởng tiếp tục xử lý vụ án của Trương Thúy.
Tình huống tiếp theo là… tiến hành chống án đối với vụ án Trương Thúy bị phán hai năm tù vì tìm cớ gây sự.
Căn cứ vào lời khai của Trương Thúy, lý do bà bị kết án là bởi vì bà liên tục chống án. Ngô Nghiệp có thể vì lo lắng bà chống án thành công, nên đã tìm Cảnh Hạo, hãm hại bà…
Sau khi hiểu rõ tình hình vụ án, Hứa Hưởng vui vẻ nhận lời: "Luật sư Tô… hắn yên tâm! Vụ án này giao cho em, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ bất ngờ nào. Cam đoan thắng kiện!"
Tô Bạch nhìn thấy Hứa Hưởng hưng phấn như vậy: ... Hãm hại?
Hứa Hưởng sau khi trở về văn phòng, giao lại tình hình án kiện cho Vương Khả Hân để tiến hành chỉnh lý.
Vương Khả Hân sau khi hiểu rõ tình huống vụ án, đầu nhỏ lắc lư không ngừng, ý cười trên mặt gần như không thể kìm nén nổi: "Rõ ràng!"
Tô Bạch: ...
Lý Tuyết Trân: Phân đội nhỏ chuyên hãm hại?...
...
Tình hình tiếp theo của vụ án Trương Thúy được giao cho Hứa Hưởng xử lý, Tô Bạch rất yên tâm. Dù sao những vấn đề liên quan đến vụ án khác đã được giải quyết từ trước, ví dụ như điều tra về hành vi gây rối trật tự công cộng hay các tình huống khác. Lý Hiểu đảm nhiệm vị trí Viện trưởng Viện kiểm sát, việc sắp xếp vụ án gần như đã hoàn tất.
Phần còn lại chỉ là hoàn thiện các thủ tục, chuẩn bị tài liệu luận tội, thẩm vấn những người liên quan tại phiên tòa và cuối cùng là tuyên án. Bên cạnh đó, còn có vấn đề bồi thường cho Trương Thúy. Sau bao nhiêu năm lận đận, tuổi tác đã cao, khoản bồi thường từ phía nhà nước ít nhất có thể giúp bà trang trải cuộc sống và an hưởng tuổi già.
...
Haizzz...
Trong văn phòng, Tô Bạch xoa xoa mi tâm. Toàn bộ quá trình xử lý vụ án này kéo dài và phức tạp. Có thể nói, khoảng thời gian qua tương đối mệt mỏi. Nhiều ngày liền, hắn phải theo sát vụ án, thu thập và sắp xếp các chứng cứ và chuỗi chứng cứ liên quan.
Độ khó của vụ án này nằm ở chỗ nó khác biệt rất lớn so với các vụ án khác. Đây là một vụ án cũ, hơn nữa lại là vụ án xâm hại tình dục, nơi chứng cứ lời khai được xem trọng nhất. Trong trường hợp bị hại đã qua đời, muốn chứng minh hành vi phạm tội của kẻ tấn công là vô cùng khó khăn, đòi hỏi sự nỗ lực của không chỉ luật sư mà còn cả các điều tra viên, kiểm sát viên và các cơ quan hành pháp liên quan.