Trường học có quen biết với sở cảnh sát trong khu vực, vì vậy mà Trương Đào mới trực tiếp gọi cho đồn trưởng.
"Đồn trưởng Tiêu... Tôi nghe nói các anh đã bắt một học sinh của trường chúng tôi."
"Đây chỉ là hiểu lầm thôi, căn bản là không có hành vi phạm tội nào xảy ra cả."
"Thật ra tôi mới biết chuyện này hôm nay, tôi cũng đã nắm rõ mọi chuyện rồi."
"Đồn trưởng Tiêu, anh xem xét coi có thể đưa người về trường học trước được không?"
Đồn trưởng Tiêu sau khi nghe Trương Đào nói thì kiên định đáp:
"Hiểu lầm á? Hiểu lầm cái gì?"
"Học sinh của trường anh đã thừa nhận, đây là cưỡng bức chưa thành."
"Chẳng có hiểu lầm gì cả, người bị bắt giờ đã là người nghi phạm rồi!"
"Nếu chúng tôi đưa người về trường, lỡ nghi phạm bỏ trốn thì sao?"
"Không đưa!"
Trương Đào hạ giọng: "Thực sự chỉ là hiểu lầm thôi mà..."
"Nếu vậy thì viện trưởng Trương, anh đến ký tên lĩnh người và nộp tiền bảo lãnh. Nếu có xảy ra chuyện gì, anh sẽ phải chịu trách nhiệm!"
Trương Đào:...
Nộp tiền bảo lãnh? Ông ta muốn Tiêu đồn trưởng giữ lại mặt mũi cho mình để bản thân có thể xử lý vụ việc một cách dễ dàng. Nộp tiền bảo lãnh ư? Nếu làm vậy thì ông ta rõ ràng là sẽ phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.
Tắt điện thoại, đồn trưởng Tiêu nhả một ngụm nước bọt: "Hầy! Cái quái gì vậy?!"
Không những đến địa bàn của ông để làm loạn, ông ta giờ còn đang định kết bè kết phái để bắt nạt người khác? Đồn trưởng Tiêu từng là bộ đội, ông không thích kiểu người này!
…
Trương Đào không thể nào giấu được vụ việc này, ông ta đành phải làm mọi cách để hạn chế ảnh hưởng.
Ông ta nhanh chóng liên lạc với một luật sư hình sự ở Nam Đô và tìm hiểu xem Lâm Văn Tuệ đã tìm luật sư nào.
Sai khi biết được là Lâm Văn Tuệ đã tìm văn phòng luật sư Bạch Quân ở Nam Đô, ông ta cũng không tỏ ra quá lo lắng.
Trương Đào không hiểu rõ về giới luật sư, cũng không thường xuyên xem video ngắn. Ông ta từng nghe nói là văn phòng luật sư Bạch Quân rất nổi tiếng nhưng lại không biết rõ về độ nổi tiếng của họ.
Tuy nhiên, khi luật sư của văn phòng luật mà ông ta liên lạc biết được họ sẽ phải đối mặt với văn phòng luật sư Bạch Quân thì giọng điệu không còn tự nhiên nữa.
"Tôi là Khương Dân của Văn phòng luật sư Nam Nguyên... Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp thân chủ giành được quyền lợi tố tụng trong vụ án này."
"Tuy nhiên, tôi khuyên là nên yêu cầu Lâm Văn Tuệ rút lại đơn kiện. Điều đó sẽ giảm thiểu tác động của vụ án."
…
Tắt điện thoại, Khương Dân nhíu mày. Lại phải gặp Văn phòng luật sư Bạch Quân nữa rồi!
Thông thường thì những vụ án ở trường học có thể được giải quyết dễ dàng trong giai đoạn đầu bằng cách sử dụng một chút thủ đoạn của nhà trường.
Ở một nơi khác, Trương Đào càng đau đầu hơn sau khi hiểu rõ cách giải quyết vụ án từ Khương Dân.
Cố gắng tìm Lâm Văn Tuệ để rút lại đơn kiện? Vậy chẳng phải là đang quay về vị trí ban đầu rồi ư?
Trương Đào lập tức liên lạc với giáo viên hướng dẫn của Lâm Văn Tuệ, yêu cầu cô ấy đến văn phòng của phó viện trưởng vào ngày mai.
Lâm Văn Tuệ cũng thông báo cho Tô Bạch về chuyện này.
Tô Bạch trả lời: "Không cần lo lắng, ngày mai tôi sẽ đi cùng em đến văn phòng của phó viện trưởng."
Nhìn thấy tin nhắn, Lâm Văn Tuệ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Sáng hôm sau, Tô Bạch đưa Lâm Văn Tuệ đến văn phòng của phó viện trưởng Trương Đào.
Ngoài Trương Đào ra thì trong phòng còn có hai giáo viên. Có vẻ như đó là giáo viên hướng dẫn của Lâm Văn Tuệ.
Tô Bạch và Lâm Văn Tuệ bước vào thì nhìn thấy Khương Dân.
Khương Dân khi nhìn Tô Bạch thì cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, vì vậy nên ông ta cũng không cảm thấy bất ngờ.
Tô Bạch biết Trương Đào đang muốn khiến cho Lâm Văn Tuệ phải rút lại đơn kiện, hoặc là uy hiếp cô ấy bằng luật sư.
Nhưng ông ta đã không ngờ là Lâm Văn Tuệ lại mang luật sư đến.
"Chuyện này thật khó giải quyết!" Trương Đào nghĩ thầm một câu, nhưng vẫn cố gắng giữ nét mặt vui vẻ:
"Lâm Văn Tuệ, thầy gọi em đến đây là để nói về chuyện đó."
"Chuyện này chỉ là một hiểu lầm thôi..."
"Học sinh ngoại quốc kia đã có hành động đụng chạm với em, nhưng cuối cùng cũng không làm gì cả."
"Em cũng không bị thiệt hại gì!"
"Em nói bị cưỡng bức là hơi quá rồi, chẳng phải sao?"
"Dù sao thì chuyện này đối với trường học cũng sẽ nảy sinh những ảnh hưởng trái chiều không tốt, thầy cảm thấy vẫn là nên có một cuộc thương lượng tử tế một chút."
Lâm Văn Tuệ im lặng, ánh mắt rơi xuống người Tô Bạch.
Tô Bạch mở miệng: "Căn cứ theo pháp luật mà nước ta quy định, hành động trái với ý nguyện của phụ nữ và có hành vi muốn ép buộc phụ nữ phát sinh quan hệ thì chính là ép buộc."
"Trong vụ án này, Lâm Văn Tuệ là nạn nhân. Hơn nữa thì tôi cũng đã hỏi thăm qua và biết được rằng tên sinh viên nước ngoài kia thường xuyên quấy rối phụ nữ."
"Thậm chí còn xảy ra một số hành vi muốn ép buộc học sinh khác."
"Thế mà vẫn trắng trợn như vậy. Nếu hiện trường khi đó không có người khác đi qua thì chuyện kia rất có thể đã xảy ra."
"Tất cả những trường hợp trên đều có liên quan đến hành vi cố gắng cưỡng bức và nhà trường cũng đã ém những chuyện đó xuống."
"Thậm chí còn phóng túng cho hành vi của tên ngoại quốc kia."
"Nhưng nếu những chuyện không mong muốn kia thật sự sẽ xảy ra vào một ngày nào đó thì sao?"
"Tôi muốn hỏi một chút. Viện trưởng Trương này, nếu như chuyện đó thật sự xảy ra, vậy thì ông phải làm sao bây giờ?"
Trương Đào vốn còn cười hì hì, hiện tại khuôn mặt liền biến đổi, nghiêm túc mở miệng:
"Trường học của chúng tôi tuyệt đối sẽ không có bất kỳ hành động buông tha nào đối với những kẻ phạm tội!"
"Được! Vậy thì xin viện trưởng Trương hãy phối hợp với nhân viên chấp pháp để điều tra. Chúng tôi đã đệ trình hồ sơ có liên quan cho vụ án này rồi, kiện vì hành vi cưỡng bức không thành!"
"Sinh viên ngoại quốc kia bây giờ đã được xem là tội phạm rồi."
"Chúng tôi yêu cầu nhà trường tiến hành xử lý đuổi học đối với sinh viên ngoại quốc kia."
Trương Đào:...
Vậy là những gì tôi nói lúc trước đều là vô ích sao?
Lời này của tôi nói rõ ràng như vậy chẳng lẽ vẫn còn chưa hiểu sao?
Trong lòng Trương Đào có chút tức giận, nhưng tức giận thì tức giận, không thể đem tức giận hiện ra bên ngoài.
Thở phào một hơi, ông ta tiếp tục mở miệng:
"Tác động của vụ án này đối với trường học là rất xấu. Nếu chuyện đó thực sự xảy ra thì thầy chắc chắn sẽ đứng về phía em."
"Nhưng rốt cuộc thì cũng đâu có vấn đề gì xảy ra đâu. Chuyện này... Em có thể rút đơn kiện trước được không?"
"Đương nhiên, đối với chuyện mà các học sinh đã phải chịu thì phía nhà trường sẽ tăng cường quản lý và bồi thường nhất định để giải quyết."
Tô Bạch không nói gì. Tuy rằng trong vụ án này thì hắn là luật sư ủy thác và có toàn quyền đại diện cho thân chủ.
Nhưng trên thực tế, điều hắn để ý nhất vẫn chính là yêu cầu của người ủy thác, cũng chính là suy nghĩ của Lâm Văn Tuệ.
Lâm Văn Tuệ lắc đầu: "Viện trưởng Trương à, em đã hỏi qua trong nhóm của trường rồi."
"Đã có không ít bạn nữ cũng bị học sinh kia quấy rối."
"Trường học lại chẳng chịu có xử lý gì."
"Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến em. Thế nên em sẽ tuyệt đối không rút đơn kiện."
"Nhưng em có nghĩ tới là nếu như trường học bị bôi nhọ, việc tốt nghiệp của em cũng sẽ từ đó mà có thể bị ảnh hưởng không?"
Ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp á?
Tô Bạch còn chưa mở miệng thì Khương Dân đã giải thích:
"Ý của phó viện trưởng Trương là, nếu như danh tiếng của trường học bị bôi nhọ thì đối với việc tốt nghiệp của các sinh viên cũng sẽ bị ảnh hưởng theo."
Tô Bạch:...
Hắn cũng đã ghi âm lại đoạn hội thoại này, về sau nếu không tốt nghiệp được thì hoàn toàn có thể dùng chứng cứ này để tiến hành khởi tố trường học.
Nhưng hiện tại Khương Dân lại giải thích như vậy, xem như là đã làm rối loạn kế hoạch ghi âm rồi.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại. Lúc này đây, Lâm Văn Tuệ cương ngạnh biểu lộ thái độ của mình.
Không hủy đơn kiện.
Trường học cũng không có bất kỳ biện pháp nào, cùng lắm cũng chỉ có thể làm khó cô ở ở phương diện học tập.
Còn về phần đuổi học thì sao?
Mối đe dọa này vốn không hề tồn tại…
Hôm nay Tô Bạch mang theo Lâm Văn Tuệ đến văn phòng của Trương Đào, ngoại trừ là do Trương Đào gọi bọn họ đến để thương lượng ra.
Thì lý do còn lại là vì hắn đang muốn nhìn xem thái độ của trường học đối với vụ án này là như thế nào.
Hiện tại cũng đã thấy được bộ mặt thật của trường học. Bọn họ chỉ muốn bảo vệ cho học sinh ngoại quốc kia mà không để ý đến lợi ích của những học sinh khác trong trường.
Nói thật…
Mục tiêu trao đổi của ngày hôm nay kỳ thực vẫn là nhằm vào vấn đề hòa giải.
Hiển nhiên... Bản thân Lâm Văn Tuệ chính là nạn nhân.
Phía trường học thì một mực lấy việc tốt nghiệp và đuổi học để tạo áp lực lên một sinh viên.
Mặc nhiên khi dễ học sinh. Đặc biệt là với học sinh còn chưa tốt nghiệp thì tương đối mà nói, việc đó chẳng phải là rất dễ hay sao?
Đợi đến khi rời khỏi văn phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tuyết Trân đều đã đỏ hết cảlên.
"Luật sư Tô... Phó viện trưởng này sao lại như vậy?"
"Rõ ràng là tên học sinh ngoại quốc kia thường xuyên quấy rầy nữ sinh trong trường. Vậy mà hiện tại, phó viện trưởng lại công khai bao che."
"Chẳng lẽ nữ sinh trong trường cứ mặc cho quấy rối sao?"
"Cách làm của phó viện trưởng này, thật sự là khiến cho người ta phải thấy tức giận mà!"
Trong lúc nói chuyện, khuôn mặt của Lý Tuyết Trân cũng đồng thời biểu tình theo, hoàn toàn thể hiện ra hết những phẫn nộ trong lòng.