Chỉ có điều… Sau chuyện này, đến cuối năm e rằng lại phải quyên góp không ít.
Nghĩ đến đây, Vương Hải nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé xác Tiêu Bình Quân.
…
15 ngày sau khi phiên tòa kết thúc.
Văn phòng luật sư Bạch Quân.
Tiêu Bình Quân thở dài: "Luật sư Tô… Bây giờ chúng ta đã thắng kiện rồi, nhưng mà mấy ban ngành liên quan kia vẫn không có bất kỳ động thái nào."
"Có đi khiếu nại cũng vô dụng, họ cứ nói là đang trong quá trình điều tra nhưng lại không hề nói rõ là đang điều tra cái gì."
"Luật sư Tô… Tôi thật sự sắp tức chết rồi!"
Nói đến đây, Tiêu Bình Quân liền không ngừng thở dài.
Tuy rằng đã thắng kiện, nhưng bọn họ lại không có cách nào để xử lý vấn đề này nên cảm thấy vô cùng bất lực.
Tô Bạch an ủi:
"Đừng lo lắng, chuyện này vẫn còn cách giải quyết. Khoảng thời gian này anh đã liên tục khiếu nại nhưng đều không nhận được bất kỳ hồi đáp nào, đúng không?"
Tiêu Bình Quân gật đầu lia lịa: "Phải, mỗi lần hồi đáp đều nói là đang trong quá trình điều tra, đang trong quá trình xác minh này kia."
"Lặp đi lặp lại cũng chỉ có mấy câu đó, bọn họ cũng không hề công bố chi tiết và tiến độ xác minh."
"Tôi còn làm theo lời luật sư Tô, đi bàn bạc lại một lần nữa. Anh đoán xem chuyện gì đã xảy ra?"
"Người phụ trách đã trực tiếp mắng tôi, nói tôi rất giỏi, dám đi kiện bọn họ, bảo tôi hãy tự mình đi giải quyết chuyện này đi."
"…"
Tiêu Bình Quân vẻ mặt buồn bã. Mặc dù hiện tại lượng khách của siêu thị Đại Phát đã giảm, nhưng vì vẫn chưa bị xử phạt bởi các bộ phận hành chính nên trong lòng anh ta đang vô cùng bức bối.
Tô Bạch mỉm cười: "Anh đừng lo lắng, chuyện này vẫn còn cách giải quyết."
Bởi vì trước kia, Tô Bạch không hề nói chuyện tố cáo giám sát cho Tiêu Bình Quân.
Chủ yếu là lo lắng nếu như sớm nói cho Tiêu Bình Quân, vạn nhất xảy ra vấn đề khác thì sẽ khó xử lý.
Nhưng hiện tại đã qua thời hạn chấp hành, cũng đã tiến vào giai đoạn cự tuyệt thực hiện rồi nên họ hoàn toàn không cần phải lo lắng gì nữa.
Thế là Tô Bạch nói cho Tiêu Bình Quân về những bước tiếp theo.
Tiêu Bình Quân nghe xong liền vỗ đùi: "Luật sư Tô, được vậy thì tốt quá!"
"Chúng ta cứ thế trực tiếp đi tố cáo bọn họ!"
"Tránh cho sau này bọn họ tiếp tục làm như vậy. Lỡ như lại xuất hiện tình huống ngộ độc thực phẩm, có những đứa trẻ không được cứu chữa kịp thời thì phải làm sao?"
"Chúng ta phải làm tốt việc tố cáo bọn họ!"
Tiêu Bình Quân nói liên tục, vẻ buồn bực trên mặt cũng biến mất sạch sẽ.
Ngay sau đó, Tô Bạch và Lý Tuyết Trân đưa Tiêu Bình Quân đến bộ phận giám sát và tố cáo của thành phố Tân.
Theo luật pháp và quy định liên quan, sau khi tòa án đưa ra phán quyết, nếu đơn vị hành chính cự tuyệt chấp hành thì có thể yêu cầu bộ phận tư pháp cấp trên hoặc là bên giám sát.
Ngoài ra, đối với những người đứng đầu và người phụ trách khi cự tuyệt thực hiện, nếu là trong tình tiết nghiêm trọng thì sẽ cấu thành tội danh khác, khi đó sẽ bị xử lý theo pháp luật.
Chưa nói đến những điều khác… Chỉ riêng việc che giấu sự kiện ngộ độc thực phẩm tập thể, không báo cáo lên cấp trên cũng đã có thể tính là trường hợp khai man.
Đệ trình giám sát thẩm tra, chẳng phải là sẽ được điều tra đến cùng hay sao?
Ngoài ra…
Vẫn còn một điểm nữa, hành vi này của siêu thị Đại Phát đã cấu thành tình tiết nghiêm trọng.
Chẳng lẽ các ban ngành liên quan không biết rõ tính nghiêm trọng của sự việc này sao?
Dựa vào tình huống này, tại sao các ban ngành khác vẫn không tiến hành xử phạt liên quan, không chịu làm việc?
Điểm này rất đáng để suy ngẫm.
Dù sao thì khi đệ trình thẩm tra giám sát liên quan, nhân viên thẩm tra cũng sẽ tự nhiên đưa ra kết quả và câu trả lời.
Mặc kệ những thứ khác! Trước tiên hãy cứ tố cáo đi đã!
Độ khó trong việc thực hiện vụ án hành chính là lớn? Hiện tại, nếu người phụ trách không thực hiện được thì tự nhiên sẽ có người khác làm thay thôi!
Bước ra khỏi bộ phận thẩm tra giám sát, Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại đã đệ trình xong việcthẩm tra giám sát liên quan, bọn họ bây giờ chỉ cần chờ đợi kết quả kiểm tra sau này là được.
Lần này, những gì hắn liệt kê ra đều có sự thật rõ ràng, chứng cứ rõ ràng. Về cơ bản là không có bất kỳ vấn đề gì hết!
Ở một nơi khác…
Sau khi nhận được tài liệu liên quan, bộ phận thẩm tra giám sát đã tiến hành điều tra, xác nhận chứng cứ là thật, sự thật rõ ràng.
Trong một văn phòng nào đó.
Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đưa tài liệu mà Tô Bạch đã đệ trình cho nhân viên công tác trước mặt.
"Vụ án này có liên quan đến hành vi bao che, che giấu sự kiện ngộ độc thực phẩm tập thể. Vì có liên quan đến công thương, giám sát thực phẩm và vệ sinh nên cậu hãy đi thông báo cho người phụ trách của mấy ngành này, đến đây tiếp nhận điều tra."
"Vâng."
Nhân viên công tác rời khỏi văn phòng, lật xem tài liệu liên quan rồi lẩm bẩm: "Sự kiện ngộ độc thực phẩm tập thể mà cũng không báo cáo lên sao?"
Lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, cứ làm theo yêu cầu của lãnh đạo là thông báo cho người phụ trách chủ quản các bên đến tiếp nhận điều tra trước đi.
Cùng lúc đó, trong văn phòng nào đó của Ngành Công Thương.
Trương Hà cúp điện thoại, cau mày. Ai dám tố cáo ông ta đến bộ phận giám sát vậy?
Trong điện thoại chỉ nói là yêu cầu ông ta đến đó, nhưng lại không nói lý do nào cả!
Điều này khiến cho trong lòng Trương Hà nảy sinh một chút bất an.
Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của siêu thị Đại Phát ư?
"Nếu như là chuyện này, chắc cũng chỉ là tiến hành nói chuyện thôi. Sẽ không có vấn đề gì đâu."
Nghĩ đến đây, Trương Hà liền thở phào nhẹ nhõm.
…
--
Sau khi Tô Bạch đệ trình báo cáo thẩm tra giám sát.
Không lâu sau, ngành thanh tra giám sát thành phố Tân đã phát đi thông báo đầu tiên.
Nội dung thông báo là về việc xử lý các cá nhân có liên quan đến cuộc điều tra, bao gồm nhiều bộ phận như y tế, công thương, và giám sát an toàn thực phẩm.
Điểm chính của thông báo là:
Xác minh việc một số người đứng đầu chịu trách nhiệm chính đã khai man, cố ý che giấu sự việc và không thực đúng với bổn phận trong nhiều trường hợp.
Thông thường, biện pháp xử lý hành chính sẽ được áp dụng cho những người đứng đầu chịu trách nhiệm chính.
Do đó mà thông báo lần này chủ yếu là nhắm vào những người đứng đầu liên quan.
Hơn nữa thì trong thông báo, ngành thanh tra giám sát cũng đã nói rằng hiện tại, một số cá nhân liên quan với tình tiết nghiêm trọng đã bị khởi tố.
Cuộc điều tra về việc liệu có tồn tại hành vi phạm tội khác hay không vẫn đang được tiến hành.
…
Tại siêu thị Đại Phát.
Vương Hải giờ mới biết lý do vì sao gã không liên lạc được với Trương Hà trong suốt thời gian qua sau khi đọc được thông báo của ngành thanh tra giám sát!
Gã chợt hiểu ra tại sao gần đây các ngành công thương, giám sát an toàn thực phẩm và y tế đã liên tục đến kiểm tra siêu thị của mình.
Thậm chí…
Họ còn đưa ra thời hạn, yêu cầu gã ngừng kinh doanh và chấn chỉnh sau thời hạn đó.
Gần đây, các bộ phận có liên quan vẫn luôn đến điều tra. Việc đó khiến gã lo lắng đến mức muốn liên lạc với Trương Hà để hỏi rõ sự tình.
Thế nhưng gã lại không thể nào liên lạc được!
Khi hỏi những người xung quanh thì ai cũng nói là Trương Hà đã đi công tác, vì có việc quan trọng phải làm nên không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài.
Trong lòng gã khi đó đã dấy lên một dự cảm chẳng lành, nhưng đâu ai ngờ chuyện đó lại thực sự xảy ra!
Vậy…
Phải làm sao đây?
Vương Hải đọc thông báo của ngành giám sát, trong lòng hiểu rõ là siêu thị Đại Phát chắc chắn sẽ phải ngừng kinh doanh để chấn chỉnh.
Vấn đề là phải làm gì tiếp theo bây giờ?
Còn nữa, liệu những món quà gã tặng hằng năm có bị điều tra ra hay không? Có làm liên lụy đến gã hay không?
Nghĩ đến đây, Vương Hải vội vàng gọi điện cho Lý Thụ Lâm, hỏi xem bây giờ phải làm gì.
Dù sao... Gã cũng không biết, lỡ như bị điều tra ra chuyện tặng quà thì gã nên nói như thế nào.
Luật sư thì am hiểu pháp luật hơn, chắc chắn ông ta sẽ biết cách xử lý phù hợp nhất.
Sau khi điện thoại được kết nối, Vương Hải liền kể lại toàn bộ sự việc, nói luôn về tình hình hiện tại.
Gã hỏi: "Luật sư Lý, đến nước này rồi, nếu như bị điều tra ra chuyện tặng quà thì phải làm sao đây?"
Đầu dây bên kia, Lý Thụ Lâm im lặng vài giây rồi nói:
"Nếu như số tiền được tặng là lớn thì rất có khả năng sẽ bị khởi tố để điều tra."
"Nếu bị điều tra ra chuyện tặng quà thì cậu cần phải khai báo chi tiết tình hình."
"Loại chuyện này không thể che giấu được, chỉ còn cách thành khẩn khai báo để xin giảm nhẹ hình phạt."
"Còn lại thì cũng không còn cách nào để cố gắng tránh né đâu."
Vương Hải hỏi: "Vậy tôi có thể tránh việc bị khởi tố điều tra không? Tôi phải nói như thế nào để tránh bị khởi tố?"
"Nếu như số tiền quà tặng lớn, tôi phải nói như thế nào để giảm nhẹ hình phạt?"
"Có thể nói là do đối phương ép buộc tôi phải đưa không?"
Lý Thụ Lâm: …
Chuyện này làm sao có thể đưa ra đề lời khuyên?
Nếu đưa ra lời khuyên thì sau khi Vương Hải bị đưa đi điều tra, kiểu gì chính bản thân ông ta cũng sẽ là người tiếp theo.
Thậm chí còn có thể bị cơ quan tư pháp chú ý, ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình.
Chỉ vì một vụ án, ông ta chắc chắn sẽ không vì nó mà đánh đổi.
Tút, tút, tút.