Đại Luật Sư Ngoài Vòng Pháp Luật (Dịch Full)

Chương 670 - Chương 670. Khó Để Thực Hiện Vụ Án Hành Chính Này? Vậy Tôi Đi Đệ Trình Giám Sát Thẩm Tra Là Được Chứ Gì?!

Chương 670. Khó Để Thực Hiện Vụ Án Hành Chính Này? Vậy Tôi Đi Đệ Trình Giám Sát Thẩm Tra Là Được Chứ Gì?! Chương 670. Khó Để Thực Hiện Vụ Án Hành Chính Này? Vậy Tôi Đi Đệ Trình Giám Sát Thẩm Tra Là Được Chứ Gì?!

Thông qua điểm này thì việc thực hiện thẩm tra giám sát mới có tác dụng tương đối lớn. Đây cũng là quyền hạn chấp hành phán quyết do tòa án đưa ra.

Nói đến đây, Tô Bạch lại nhớ tới một câu chuyện thú vị về vụ án hành chính.

Chuyện kể về một vụ án có liên quan đến việc bồi thường tài chính của một khu vực.

Khu vực này lúc ấy cứ một mực khẳng định là họ không có đủ tài chính để bồi thường.

Bởi vì tài chính chuyên dụng vốn có quyền được miễn trừ pháp luật nên tòa án không thể trực tiếp phong tỏa.

Không thể trực tiếp phong tỏa tài chính, còn nói là bản thân không có tiền nên không muốn trả, vậy thì phải làm sao?

Chuyện đến nước này rồi, chẳng phải là sẽ rơi vào bế tắc ư?

Nhưng sự việc khi đó lại vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Viện trưởng của tòa án đường sắt lúc bấy giờ rất quan tâm đến vụ án này. Thế là ông ấy đã một mực theo dõi chiếc xe bus của vị lãnh đạo kia.

Chờ đến khi tài xế đi rửa xe thì liền trình ra tài liệu liên quan rồi cho người khóa xe lại, tiến hành kê biên.

Cuối cùng họ ép buộc khu vực đó phải chi trả bồi thường thì mới cho lấy xe bus về.

Đương nhiên, trường hợp này chỉ là thiểu số.

Tòa án lúc đó là tòa án đường sắt, dựa theo quyền quản lý thì tương đối độc lập, thành ra mới xuất hiện trường hợp như vậy.

Đối với tòa án địa phương, họ chắc chắn sẽ không làm như thế. Vì vậy nên chỉ có thể nói là trường hợp đặc biệt.

Tuy nhiên, với Tô Bạch, chỉ cần tòa án đưa ra phán quyết liên quan, việc thi hành sẽ không còn khó nữa.

Bên cạnh hắn là Lý Tuyết Trân đang cau mày: "Luật sư Tô… Những vụ án hành chính thường khá là khó để thực hiện."

"Chúng ta nên làm gì tiếp theo đây? Yêu cầu tòa án cưỡng chế chấp hành sao?"

Tô Bạch cười nói: "Khiến cho tòa án cưỡng chế chấp hành gần như là điều không thể."

"Trước tiên, em hãy sắp xếp lại tài liệu. Nếu trong thời hạn tòa án quy định, phía bị cáo không áp dụng bất kỳ biện pháp liên quan nào thì chúng ta sẽ đi tố cáo với bộ phận giám sát."

Tố cáo á?!

Vừa nghe thấy hai chữ này, hai mắt Lý Tuyết Trân như sáng lên, liên tục gật đầu: "Vâng, luật sư Tô!"

Tố cáo, công việc cô thích nhất đây rồi!

Tuy nhiên, còn vấn đề thời hạn…

"Luật sư Tô, trong thời hạn quy định thì chúng ta đại khái là phải đợi bao lâu?"

"Theo quy định, thời hạn là từ 7 đến 15 ngày làm việc. Bởi vì phán quyết của tòa án có dành thời gian cho bị cáo được cải chính."

"Nếu vẫn chưa đạt đến mức cự tuyệt thực hiện thì việc tiến hành thẩm tra giám sát sẽ không có tác dụng quá lớn. Vậy nên chúng ta hãy cứ đợi thêm một chút đi."

"Ồ, vâng, luật sư Tô!"

"Nhưng mà… Nhưng mà còn đơn vị ban hành lại… Em cảm thấy đơn vị ban hành lại này cũng có tồn tại việc không thực hiện."

"Nhưng mà tòa án vì dựa theo lời giải thích liên quan của Viện tối cao nên đã quyết định không tiến hành thẩm tra đối với đơn vị ban hành lại."

"Vậy… chuyện này phải xử lý như thế nào đây?"

Khuôn mặt Lý Tuyết Trân tràn đầy nghi hoặc, đồng thời cũng mang theo một chút chờ mong.

Đối với Lý Tuyết Trân thì còn gì đáng mong đợi hơn là việc đưa tất cả những người ngồi trên ghế bị cáo vào tù? Tống hết vào mới tốt.

Cho nên đối với việc tòa án không khởi tố đơn vị ban hành lại, Lý Tuyết Trân tỏ ra vô cùng quan tâm.

Tô Bạch nhìn thấy vẻ mặt của Lý Tuyết Trân thì khẽ cười rồi tiếp tục nói:

"Pháp luật quy định không thể đồng thời khởi tố đơn vị ban hành lại và đơn vị hành chính."

"Nhưng chúng ta có thể tiến hành khởi tố đơn lẻ."

"Hơn nữa, Tòa án Trung Cấp cũng nằm trong khu vực quản lý của Nam Khu thành phố Tân."

"Muốn khởi tố đơn vị quản lý hành chính Nam Khu thì việc xét xử liên quan khẳng định là sẽ không dễ để có thể đưa ra phán quyết."

"Nếu thực sự là có tình huống gì khác, hay là có sự không hợp lý trong việc tiến hành đốc thúc liên quan thì chúng ta có thể yêu cầu Tòa án Cấp cao chuyển giao quyền quản lý hoặc là yêu cầu Tòa án Cấp cao tiến hành xét xử đối với đơn vị ban hành lại."

"Tòa án Trung cấp gặp khó khăn trong việc xét xử vụ án này, chẳng lẽ Tòa án Cấp cao còn cảm thấy khó hơn sao?"

Cấp bậc hành chính của Tòa án cấp cao so với Tòa án Trung cấp thì cao hơn không ít. Đối với việc quản lý hành chính một khu vực, nếu như tiến hành phán định, hoàn toàn không có gánh nặng.

"Ồ, vâng. Luật sư Tô, em hiểu rồi!"

Lý Tuyết Trân nghe Tô Bạch nói xong, khuôn mặt tràn đầy vui mừng, cười híp mắt.

Vô hết, Vô tù hết!

Sau khi phiên tòa kết thúc, Tô Bạch cũng liên lạc với nhân viên công tác của Sảnh chấp pháp để hỏi thăm xem việc chấp hành liên quan đến vụ án này có thể thúc đẩy hay không.

Tất nhiên… Nếu như tòa án có thể tiến hành thúc đẩy liên quan thì là điều tốt.

Tuy nhiên, bên kia nói rất mơ hồ, ý của bọn họ là việc chấp hành vụ án hành chính sẽ có độ khó nhất định, dù sao thì họ cũng không phải là cùng một đơn vị.

Hơn nữa, nếu như cưỡng chế chấp hành thì sẽ phải gặp phải một số khó khăn.

Nghe vậy, Tô Bạch cũng tỏ vẻ thông cảm. Dù gì thì việc chấp hành phán quyết đối với hành chính gặp khó khăn cũng là chuyện thường gặp…

Vì việc chấp hành từ phía tòa án không thể đạt được hiệu quả quá lớn nên họ vẫn cần phải chờ thêm một khoảng thời gian. Đợi xem sau khi thời hạn chấp hành mà tòa án đưa ra kết thúc, các ban ngành khác có tiến hành xác minh hay không.

Nếu như có tiến hành xác minh thì vụ án này xem như là đã hoàn thành yêu cầu khởi kiện của người ủy thác.

Nếu như không xác minh thì đến lúc đó cứ trực tiếp đi tố cáo là xong.

Mặt khác, Tô Bạch cũng yêu cầu Tiêu Bình Quân đến các bộ phận hành chính để thúc giục xác minh và đồng thời lưu lại bằng chứng là bản thân đã đến các ban ngành khác nhau.

Dù sao thì làm vậy cũng là để có một bằng chứng xác thực.

Đến lúc đó tiến hành tố cáo và thẩm tra giám sát, chắc chắn là sẽ phải sử dụng tới.

Siêu thị Đại Phát, phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Kể từ sau khi phiên tòa kết thúc, tâm trạng của Vương Hải vẫn luôn không tốt.

Bởi vì trong vụ án này, gã không chỉ bị thua kiện mà còn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, chẳng hạn như là vấn đề về bồi thường và vấn đề về khiển trách cùng với việc phải xin lỗi công khai.

Thực ra, đối với vấn đề bồi thường, Vương Hải không hề để tâm.

Phải bồi thường bao nhiêu tiền chứ?

Dựa theo quy định, số tiền này với gã không phải không chi trả nổi, cũng không phải là không muốn chi trả.

Nếu như chỉ là bồi thường cho một mình Tiêu Bình Quân thì tốt, nhưng vấn đề hiện tại là gì?

Tiêu Bình Quân sau khi thắng kiện đã liền bắt đầu đi đến những gia đình khác đã từng mua phải thực phẩm quá hạn để trình bày chuyện anh ta thắng kiện.

Hơn nữa còn kêu gọi mọi người là nhất định phải đi yêu cầu bồi thường. Thậm chí còn kéo theo một nhóm người đi tìm những người đã từng mua phải thực phẩm quá hạn và hàng giả kém chất lượng tại siêu thị Đại Phát.

Việc này đối với siêu thị Đại Phát, ảnh hưởng vô cùng lớn. Ngoài vấn đề bồi thường ra thì đó còn là vấn đề về uy tín.

Thêm nữa, rất nhiều người dưới sự lôi kéo của Tiêu Bình Quân đã đến ngành công thương, vệ sinh và an toàn thực phẩm để khiếu nại siêu thị Đại Phát.

Mấy ngày nay, danh tiếng của siêu thị cực kỳ tệ, lượng khách đã giảm sút rõ rệt!

Lúc này, chuông điện thoại di động lại vang lên.

Vương Hải bực bội nhấc điện thoại lên, nhìn thoáng qua màn hình.

Khi nhìn thấy tên người gọi thì liền vội vàng bắt máy, cười nịnh nọt:

"Trương lão ca…"

Từ đầu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng nói thiếu kiên nhẫn: "Siêu thị các cậu gần đây bị cái gì vậy?!"

"Mấy ngày trước khi phiên tòa kết thúc, người phụ trách đã nói với tôi là thua kiện rồi."

"Thua kiện thì thôi, chỉ cần làm theo trình tự là được, cũng không nhất định phải cưỡng chế chấp hành làm gì."

"Nhưng mà tại sao bây giờ khiếu nại đối với siêu thị các cậu lại càng ngày càng nhiều thế?"

"Thậm chí còn khiếu nại đến tận thành phố… Bên cậu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Vương Hải vội vàng giải thích: "Trương lão ca, đây còn không phải là do cái tên Tiêu Bình Quân kia gây chuyện hay sao? Anh ta cứ đi loan truyền những điều bất lợi về siêu thị chúng tôi…"

"Dù có báo cảnh sát cũng vô dụng. Phía Pháp chấp nói rằng anh ta không gây rối trật tự công cộng, cũng không hề bịa đặt."

"Hiện tại cũng vì điều đó mà có rất nhiều người tới khiếu nại lung tung…"

"Trương lão ca à, tôi thật sự không còn cách nào khác cả… Anh xem kìa, siêu thị chúng tôi mỗi năm đều quyên góp không ít. Trương lão ca, hay là anh giúp đỡ một chút, tạm thời áp chế những khiếu nại này xuống đi."

"Nếu không thì siêu thị này thực sự khó mà có thể mở cửa tiếp được."

Trương Hà ở đầu dây bên kia trầm mặc mấy giây rồi nói: "Được rồi."

"Bên vệ sinh và kiểm tra thực phẩm, tuy nói là thua kiện nhưng tôi cũng đã hỏi qua rồi, tòa án về căn bản sẽ không thể cưỡng chế chấp hành."

"Cậu tranh thủ thời gian chỉnh đốn lại siêu thị đi. Đừng để đến lúc đó lại phải nhận thêm một đống khiếu nại nữa."

"Bây giờ tôi còn có thể áp chế được, nhưng nếu như sau này vẫn tiếp tục nhận được khiếu nại thì tôi cũng khó mà nói đỡ cho được, hiểu chứ?"

"Vâng, cảm ơn Trương lão ca…"

"Ừ, đừng vội cảm ơn. Trước tiên hãy giải quyết ổn thỏa mọi chuyện đi."

Cúp điện thoại, Vương Hải thở phào một hơi.

Chỉ cần công thương và những ngành khác không tiến hành xử phạt liên quan thì tạm thời gã sẽ có thể kéo dài được thời gian, mọi chuyện sau này cũng sẽ dễ xử lý hơn nhiều.

Bình Luận (0)
Comment