Đại Luật Sư Ngoài Vòng Pháp Luật (Dịch Full)

Chương 675 - Chương 675. Toà Án Thẩm Vấn: Liên Quan Đến Quan Hệ Lợi Hại, Giám Sát Vô Dụng? Hướng Một Cấp Trên Tiếp Tục Tố Cáo!

Chương 675. Toà án Thẩm vấn: Liên Quan Đến Quan Hệ Lợi hại, Giám Sát Vô Dụng? Hướng Một Cấp Trên Tiếp Tục Tố Cáo! Chương 675. Toà án Thẩm vấn: Liên Quan Đến Quan Hệ Lợi hại, Giám Sát Vô Dụng? Hướng Một Cấp Trên Tiếp Tục Tố Cáo!

Từ trại tạm giam gặp đương sự trong suốt quá trình.

Khác tạm thời không nói...

Chỉ từ việc Tô Bạch xuất trình xong các tài liệu liên quan, muốn tiến vào trại tạm giam, gặp Hạ Minh Viễn đương sự của vụ án này.

Liền đợi thời gian gần một ngày.

Có thể nói...

Nếu như từ một điểm này mà xét, nói về hiệu suất của tư pháp.

Không quá cao.

Tuy nhiên chỉ là chậm trễ một chút thời gian.

May mắn là cuối cùng người ủy thác của Hạ Minh Viễn - Tô Bạch vẫn là đi tới được trại tạm giam, gặp được Hạ Minh Viễn.

Hạ Minh Viễn mang theo một bộ hốc mắt thâm quầng, chiều cao đại khái trên

dưới một mét bảy, tóc hơi rối.

Không biết có phải vì vụ việc này đã gây ra cú sốc lớn không, có thể thấy trạng thái tinh thần của ông không được tốt lắm.

Sau khi nhìn thấy Tô Bạch, hơn nữa hiểu rõ là luật sư Tiêu Hải Bác giới thiệu qua.

Trạng thái tinh thần của ông mới trở về một chút.

Sau khi nhìn thấy tinh thần của Hạ Minh Viễn được khôi phục, Tô Bạch lại bắt đầu hỏi thăm một chút vấn đề, ví dụ như:

Tại trong trại tạm giam có hay không bị đối xử đặc thù hoặc là gặp phải tình huống khác.

Tại thời điểm bị nữ sinh tố cáo, thực sự xảy ra qua tất cả những việc này hay không.

Vân vân.

Đương nhiên hỏi những vấn đề này đều là có mục đích nhất định.

Ví dụ như:

Vấn đề thứ nhất chủ yếu là liên quan đến tại trong quá trình này, có hay không bị ép cung hoặc là gặp phải tra tấn tinh thần, xuất hiện tình huống nhận tội và nhận hình phạt.

Cái thứ hai thì là một lần nữa xác nhận, rốt cuộc có hay không xảy ra tình huống xâm hại và quấy rối.

Hoặc là, giữa Hạ Minh Viễn và các nữ sinh đó có xảy ra cuộc nói chuyện nào hoặc hành động nào có thể coi là quấy rối và sàm sỡ hay không.

Đối với điểm này, Hạ Minh Viễn nhiều lần lặp lại mở miệng:

"Lúc nhất thẩm, thẩm phán hỏi giữa tôi và mấy nữ sinh kia có tiếp xúc trên thân thể hay không."

"Tôi trả lời là có."

"Bởi vì tôi với vai trò là giáo viên, có đôi khi quản lý học sinh có thể sờ chạm đến bả vai."

"Chuyện này tôi cũng chi tiết nói với thẩm phán, tiếp đó thẩm phán liền cảm thấy tôi đây xem như có hành vi sàm sỡ."

Tô Bạch:...

Đây xem như là hành vi sàm sỡ?

Thẩm phán này quả thực không tìm thấy tình huống khác sao?

Nếu như thực sự có tình huống khác, hoàn toàn có thể nói giáo viên đã trừng phạt học sinh, gây ra cố ý thương tích.

Nhưng từ lời khai của Hạ Minh Viễn, ông chỉ thực hiện các tiếp xúc giáo dục hợp lý.

Cũng không có gây ra tạo thành bất kỳ thương tích nào, cấu thành tổn thương trên y học trên người nữ sinh.

Cho nên chỉ có thể nhận định là bỉ ổi?

...

Sau khi hỏi xong những vấn đề liên quan.

Tô Bạch bảo Hạ Minh Viễn tạm thời ở lại trại giam chờ một thời gian.

Tiếp đó đem quá trình tố tụng cùng với tình huống kỹ càng liên quan đều thông báo cho Hạ Minh Viễn.

Hạ Minh Viễn sau khi nghe xong, liền gật gật đầu.

"Được luật sư Tô... tôi đều nghe theo anh."

...

Đi ra khỏi trại tạm giam.

Tô Bạch ngẩng đầu nhìn bầu trời hơi âm u, hít sâu một hơi.

"Đi thôi... Trước hết, chúng ta cần hiểu rõ tình hình tại chỗ."

Lý Tuyết Trân nghi hoặc: "Hiểu tình hình tại chỗ?"

"Luật sư Tô... tìm hiểu tình huống gì?"

"Vụ án này xảy ra tại Trường Trung học Cơ sở Số 1 huyện Xuyên Bắc, chắc chắn chúng ta phải đến trường để xem xét, hiểu rõ tình hình liên quan."

Lý Tuyết Trân không quá hiểu rõ luật sư Tô đến trường trung học tìm hiểu tình huống gì, nhưng vẫn là đi theo phía sau hắn.

Đi đến Trường Trung học Cơ sở Số 1 huyện Xuyên Bắc.

...

Sau khi kết thúc, Tô Bạch thở nhẹ một hơi, nghiêng đầu qua mở miệng:

"Được rồi."

"Mọi chuyện liên quan đều đã chuẩn bịxong."

"Chuẩn bị kháng án thôi!"

"Ừ!"

Lý Tuyết Trân gật gật đầu, đi theo Tô Bạch cùng đến Tòa án cấp trung thành phố Hải Lâm trình đơn xin kháng án.

Lần này đơn xin kháng án, Tô Bạch đệ trình chứng cứ sự thật mới cùng với tình huống nhận định liên quan.

Không lâu sau.

Tòa án cấp trung thành phố Hải Lâm quyết định đối với án kiện phiên tòa thứ hai của Hạ Minh Viễn khởi động thủ tục xét xử.

Hơn nữa thông báo đến các bên liên quan.

...

Cùng lúc đó.

Trong một chung cư nào đó ở huyện Xuyên Bách.

Một người phụ nữ gần 40 tuổi, sau khi nghe nội dung trong điện thoại di động truyền ra.

Trên mặt không khỏi xuất hiện một chút phẫn nộ, hơn nữa mở miệng giận dữ mắng mỏ:

"Hắn một người mấy chục tuổi rồi, quấy rối một đứa nữ sinh, hiện tại bị phán tội rồi, còn muốn kháng án?"

"Kháng án cái gì?"

"Tôi nói với anh, chuyện của Tiểu Diễm lần này nhất định phải giải quyết cho thỏa đáng."

"Anh trước kia không phải nói hành vi của Hạ Minh Viễn kia đã cấu thành quấy rối và sàm sỡ Tiểu Diễm rồi sao?"

"Chẳng phải đã đủ chứng cứ rồi sao?"

"Nếu như Hạ Minh Viễn kia lúc trước nguyện ý giúp Tiểu Diễm nhà ta về trường học, vậy hết thảy đều dễ bàn."

"Nhưng mà hắn đã khai trừ Tiểu Diễm nhà ta, lại không giúp đỡ, còn quấy rối và sàm sỡ con bé, thì nhất định phải tìm cách bỏ tù hắn!"

"Tôi nói anh, làm cậu ruột, có thể hay không vì chuyện của cháu gái mình mà để tâm một chút..."

Đầu dây bên kia, một giọng nam trầm truyền qua: "Chị..."

"Vụ án này đã được kháng cáo lên tòa trung cấp, quyền xét xử không còn thuộc huyện nữa."

"Tôi chỉ thông báo cho chị biết thôi... nhưng nếu chị nói vậy thì được rồi, tôi sẽ nghĩ cách."

"Nhưng chị cũng nên liên hệ với phụ huynh của bạn nữ kia."

"Được rồi, tôi biết rồi."

Cắt đứt điện thoại, người phụ nữ lại bấm một dãy số, trước tiên là xã giao vài câu.

Đến phía sau, lại nói ra chuyện Hạ Minh Viễn kháng án phiên tòa thứ hai.

Đối phương đối với chuyện này hiển nhiên cũng tương đối để tâm, không biết đang nói điều gì.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, trên mặt người phụ nữ lộ ra nụ cười hài lòng.

Một bên khác...

Một nữ sinh mười sáu, mười bảy tuổi từ trong gian phòng đi ra ngoài, mở miệng nói chuyện:

"Mẹ, mẹ vừa mới gọi điện thoại đang nói cái gì vậy? Là vụ kiện con bị sàm sỡ sao?"

"Đúng... chính là chuyện này."

"Chuyện này giáo viên chủ nhiệm kia của trường con lại kháng án rồi."

"Kháng án? Kháng án cái gì?"

"Nói là không phục phán quyết sơ thẩm nên đã kháng cáo lên thành phố, nhưng việc này không liên quan gì đến con, mẹ đã nhờ cậu của con lo liệu rồi."

"Tiểu Diễm con đừng có nghĩ nhiều nữa."

Người phụ nữ vung tay, cô bé tên là Tiểu Diễm ậm ừ một tiếng, tiếp đó lại trở về phòng của mình.

...

Về phiên tòa thứ hai, sau khi thông báo các bên, rất nhanh tiến vào giai đoạn tòa án thẩm vấn.

Lần này mở phiên tòa, bởi vì liên quan đến trẻ vị thành niên, cùng với phía bị cáo nói ra quyền riêng tư cá nhân.

Cho nên phương diện trung cấp đối với lần tòa án thẩm vấn này, quyết định không công khai.

Tô Bạch và Lý Tuyết Trân ngồi tại phòng chờ, chờ đợi lần tòa án thẩm vấn này mở phiên tòa xét xử.

Không lâu sau, đến gần thời gian mở phiên tòa.

Chẳng bao lâu, gần đến giờ khai mạc phiên tòa, nhân viên dẫn Lý Tuyết Chân và Tô Bạch vào phòng xử án.

Đài thẩm phán, trên ghế chủ tọa.

Chánh án lần này, Tưởng Phong đã nắm bắt được tình hình liên quan đến vụ án này.

Tuy nhiên...

Toà án thẩm vấn lần này liên quan đến trẻ vị thành niên...

Thôi, trước tiên cứ xem sao.

Sau khi gõ vang pháp chuỳ, Tưởng Phong tuyên bố mở phiên toà, ngay sau đó để cho người kháng án ủy thác luật sư, bắt đầu trình bày lý do kháng án.

Vụ án này là do Hạ Minh Viễn không đồng ý với phán quyết sơ thẩm nên đã kháng cáo.

Tô Bạch là luật sư ủy thác bắt đầu trình bày đơn xin kháng án:

"Chánh án... bên tôi kháng án thỉnh cầu như sau."

"Thân chủ của chúng tôi, Hạ Minh Viễn, không đồng ý với phán quyết sơ thẩm kết tội quấy rối và sàm sỡ nữ sinh chưa thành niên, mức án ba năm sáu tháng tù giam."

"Thỉnh cầu bác bỏ kết quả của bản án nhất thẩm."

"Phía dưới là lý do đơn xin của bên tôi."

"Trước tiên, trong bản án sơ thẩm, cũng không có chứng cứ mang tính xác thực và sự thật khách quan để chứng minh Hạ Minh Viễn vốn có hành vi quấy rối và sàm sỡ."

"Không nên kết án thân chủ của chúng tôi mà không có chứng cứ khách quan."

"Tiếp theo, bên tôi cho rằng trong bản án sơ thẩm, phía Pháp chấp và ngành Kiểm sát, cùng người bị hại có quan hệ mật thiết với nhau."

"Trong tình huống tòa sơ thẩm biết rõ về mối liên hệ lợi ích này mà không áp dụng nguyên tắc né tránh là không đúng."

"Vì lý do này, chúng tôi cho rằng đây là vấn đề then chốt dẫn đến phán quyết sơ thẩm không công bằng."

"Tòa sơ thẩm không yêu cầu người có lợi ích liên quan né tránh, đã không tuân thủ quy trình xét xử."

"Căn cứ vào phía trên hai điểm, bên tôi cho rằng, nên hủy bỏ kết quả của bản án nhất thẩm đối với Hạ Minh Viễn."

"Phán xử vô tội."

"Chánh án, phía trên là trình bày của bên tôi."

Tô Bạch kết thúc trình bày.

Tưởng Phong trên ghế chủ tọa, quay đầu nhìn về phía ghế người bị hại và ghế kiểm sát.

Lần này, ba nữ sinh trên ghế người bị hại đều có mặt.

Đối với việc Tô Bạch mở miệng trình bày hủy bỏ bản án sơ thẩm.

Tưởng Phong cảm thấy còn có thể lý giải, nhưng việc xét xử dựa trên mối quan hệ lợi ích thì...

Điểm này...

"Về mối quan hệ liên quan, tạm thời trước không nhắc đến."

"Phương diện này, tòa án sau này sẽ tiến hành điều tra liên quan."

"Lần tòa án thẩm vấn này, tạm thời xem xét Hạ Minh Viễn có hay không có tội, có hay không hủy bỏ kết quả của bản án nhất thẩm làm nội dung biện hộ chủ yếu."

Đối với lời nói của chánh án, Tô Bạch hơi cau mày.

Quan hệ lợi ích thuộc về một phần trong bản án sơ thẩm.

Thuộc về có hay không nguyên tắc lảng tránh hay không.

Vậy mà chánh án, trực tiếp yêu cầu tạm thời không nhắc đến sao?

...

--

Bình Luận (0)
Comment