Hay là tăng giá thuốc lên 3000 đồng là một việc rất khó khăn?"
"Không phải!"
"Tăng giá thuốc lên 3000 đồng, đây là một việc rất đơn giản, tại sao Lâm Dũng không làm?"
"Lý do anh ta không làm chính là vì anh ta không muốn kiếm lời, anh ta muốn giúp đỡ người khác."
"Đây là điểm xuất phát của anh ấy."
"Nếu không, một người kinh doanh có quyền lực và lợi nhuận lớn như vậy, tại sao lại không kiếm lời trong kết quả?"
"Từ góc độ pháp lý, điều này có thể xảy ra sao?"
"Hoàn toàn không thể nào!"
"Vì vậy, dựa vào điểm này, bất kể là lời khai cá nhân của Lâm Dũng, hay là bằng chứng khách quan, đều có thể thấy rằng Lâm Dũng không có chủ ý kiếm lời."
"Bằng chứng này là những người cùng phòng bệnh chủ động nộp khi biết được Lâm Dũng muốn kháng án."
"Chúng tôi còn mời một số người cùng phòng bệnh làm nhân chứng, để họ lên tòa phát biểu về những gì đã xảy ra với Lâm Dũng trong hai năm qua."
"Chúng tôi mong muốn chủ tọa phê chuẩn cho nhân chứng của chúng tôi lên phát biểu."
Sau khi kết thúc lập luận, Tô Bạch ngẩng đầu nhìn về phía ghế chủ tọa.
Yêu cầu cho phép nhân chứng lên phát biểu.
Xuất hiện nhân chứng xác nhận từ một bên rằng Lâm Dũng không hành động vì mục đích lợi nhuận.
Phán quyết này xem ra có chút vấn đề!
Tô Bạch với mong muốn lật ngược tình thế đã đề nghị Chánh án triệu tập nhân chứng.
Đoạn Thanh Thủy với tư cách là Chánh án đối mặt với thỉnh cầu của Tô Bạch cũng không hề có ý định từ chối.
Suy cho cùng thì đây cũng là một yêu cầu xét xử hết sức bình thường. Hơn nữa, nhân chứng cũng đã có mặt tại tòa nên không có lý do gì để từ chối việc cho họ xuất hiện trước vành móng ngựa.
Nhìn những con người mang trong mình căn bệnh bạch cầu mãn tính đang ngồi trên ghế nhân chứng với vẻ mặt đầy tâm sự, Đoạn Thanh Thủy gõ búa: "Đồng ý với yêu cầu của bên kháng cáo.
"Mời nhân chứng đầu tiên bắt đầu trình bày."
"Anh hãy cho biết ý kiến của mình về việc Lâm Dũng bị cáo buộc mua và bán thuốc giả cùng với việc làm giả giấy tờ để thu lợi bất chính."
Tổng cộng có ba nhân chứng, người đầu tiên là một đàn ông trung niên ngoài 30 tuổi.
Đối mặt với câu hỏi của Chánh án, người đàn ông đứng dậy cất tiếng:
"Thưa Chánh án."
"Thực ra thì sau khi biết việc Lâm Dũng muốn kháng cáo trong phiên tòa thứ hai và cần nhân chứng, tôi đã tình nguyện đến đây để làm chứng cho cậu ấy."
"Quan điểm của tôi rất đơn giản, Lâm Dũng không hề làm điều này vì tiền."
"Nói Lâm Dũng vì lợi nhuận mà mua thuốc thay cho chúng tôi, tất cả đều là bịa đặt!"
"Gia đình Lâm Dũng cũng đâu có nợ nần gì với chúng tôi đâu. Bản thân cậu ấy còn kinh doanh ở ngoài nước, ai cũng biết điều đó hết."
"Có những lúc chúng tôi thiếu tiền, cậu ấy còn giảm giá, miễn phí vận chuyển, giúp đỡ những người già yếu như chúng tôi."
"Nếu bảo cậu ấy là đang muốn kiếm lời, vậy những người khác là cái gì? Lừa đảo à?"
"Nói cậu ấy cố ý thu lợi bất chính, tôi cho rằng đó là vu khống!"
"Có ai đi bù lỗ lại bằng cách cố ý từ thiện cho người khác như vậy không? "
"Nói thẳng ra là đang có kẻ đứng sau giật dây hãm hại cậu ấy!"
"Thưa Chánh án, cá nhân tôi cảm thấy rất có thể là luật sư bên kia đang cố ý bôi nhọ Lâm Dũng."
"Tôi cho rằng nên điều tra rõ ràng, đây mới là điều quan trọng nhất!"
Nhân chứng đầu tiên càng nói càng kích động, liên tục nhấn mạnh rằng chính các công ty dược phẩm lớn mới là kẻ xấu, cố tình vu khống Lâm Dũng.
Nhìn thấy nhân chứng đầu tiên thể hiện sự thiên vị quá rõ ràng, Đoạn Thanh Thủy với tư cách là Chánh án đã lập tức yêu cầu ông ta dừng lời khai.
"Được rồi... Tòa án đã nắm được quan điểm của anh về Lâm Dũng."
"Tuy nhiên, việc có phải là vu khống hay không, cơ quan chức năng cũng đã điều tra rõ ràng. Mời anh trở về chỗ ngồi."
Sau đó, ông tiếp tục: "Mời nhân chứng thứ hai trình bày quan điểm về Lâm Dũng."
Nhân chứng thứ hai trông khoảng 40 tuổi, có vẻ điềm tĩnh hơn người trước.
Anh ta cũng bày tỏ quan điểm rằng Lâm Dũng không hề có ý định trục lợi, đồng thời đưa ra lập luận của riêng mình:
"Thưa Thẩm phán, như luật sư Tô đã nói rất rõ ràng, nếu Lâm Dũng muốn kiếm tiền trên người chúng tôi thì cậu ấy hoàn toàn có thể tăng giá lên rất cao."
"Thậm chí dù là bán với giá 5.000 đô la một lọ cũng sẽ có người mua, bởi vì giá thuốc chính hãng thực sự quá đắt."
"Tại sao cậu ấy không làm như vậy?"
"Tại sao cậu ấy lại tình nguyện giúp chúng tôi mua thuốc?"
"Phải biết rằng việc mua một số loại thuốc không được phép lưu hành trong nước từ nước ngoài và mang về là một việc rất rủi ro."
"Hơn nữa, làm những việc này còn là phạm pháp. Tôi nghĩ Lâm Dũng biết rất rõ điều đó."
"Chấp nhận rủi ro lớn như vậy, nhưng kết quả điều tra trong nước lại cho thấy cậu ấy không hề thu lợi bất chính."
"Tại sao lại như vậy?"
"Chẳng phải là vì cậu ấy thực sự muốn giúp đỡ chúng tôi - những bệnh nhân đang ngày đêm vật lộn với bệnh tật, lo lắng vì không mua được thuốc hay sao?"
"Ngoài ra, tôi cũng muốn nói thêm. Giả sử Lâm Dũng thực sự muốn kiếm tiền thì sau khi trừ đi chi phí vận chuyển, một lọ thuốc cậu ấy kiếm được bao nhiêu?"
"Đánh đổi bằng hành vi phạm tội để có thể lấy số tiền ít ỏi đó, liệu có đáng không?"
"Tôi luôn nghĩ rằng Lâm Dũng là một người lương thiện, một người đàn ông tốt bụng thực sự."
"Dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Quan điểm của tôi là Lâm Dũng không hề có hành vi cố ý trục lợi."
"Bời vì nhìn từ góc độ nào thì điều đó cũng không hề hợp lý."
"Thưa Chánh án, đó là quan điểm của tôi về Lâm Dũng."
Sau khi nhân chứng thứ hai kết thúc lời khai thì đến lượt của nhân chứng thứ ba.
Chánh án nhìn về phía nhân chứng thứ ba. Đó là một cụ bà gần 60 tuổi với gương mặt hằn sâu theo dấu vết thời gian.
Trang phục của cụ bà tuy giản dị nhưng lại rất sạch sẽ, gọn gàng.
Đối mặt với câu hỏi của Đoạn Thanh Thủy, cụ bà im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Chánh án.
Tiếp đó, cụ lại nhìn sang Lâm Dũng - người đang ngồi trên ghế kháng cáo. Ánh mắt của bà dừng lại trong vài giây rồi lại hướng về phía Đoạn Thanh Thủy.
"Thưa Chánh án..."
"Tôi... Tôi cũng không biết phải nói gì để giúp đỡ Lâm Dũng..."
Đoạn Thanh Thủy dịu dàng nói: "Không sao, cụ cứ nói những gì mình nghĩ."
"Tòa án sẽ căn cứ vào những thông tin quan trọng trong lời khai của cụ để đưa ra phán quyết công bằng."
"Vâng, cảm ơn Chánh án."
Cụ bà gật đầu, chậm rãi cất tiếng: "Lần này tôi đến đây là do đã tự mình tìm đến luật sư Tô để xin được làm nhân chứng."
"Thực sự tôi cũng không biết phải làm gì để giúp đỡ Lâm Dũng. "
"Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, Lâm Dũng là ân nhân cứu mạng của tôi và chồng."
"Tôi và chồng đều mắc bệnh bạch cầu mãn tính."
"Bốn năm trước, chúng tôi đã được chẩn đoán là mắc bệnh bạch cầu mãn tính. Thuốc Glivec..."
"Mỗi lọ hai mươi ngàn tệ, hai chúng tôi mỗi tháng sẽ phải tiêu hết bốn mươi ngàn."
"Bốn mươi ngàn một tháng, một năm là gần năm trăm ngàn..."
"Vợ chồng tôi không có lương hưu, bình thường chỉ dựa vào việc nhặt phế liệu, làm những công việc lặt vặt để kiếm sống qua ngày."
"Nhưng với cái tuổi này, chúng tôi có thể kiếm được bao nhiêu?"
"Cả hai gom góp lại mỗi tháng được ba nghìn tệ."
"Một năm cũng chỉ kiếm được bốn mươi ngàn tệ, bằng với số tiền thuốc của hai vợ chồng tôi trong một tháng."
"Uống thuốc bốn mươi ngàn một tháng, chúng tôi đã uống suốt ba năm."
"Nhà cửa, ruộng vườn, tất cả đều bán hết. Con trai tôi mỗi ngày phải làm việc từ sáng sớm đến tối mịt mới kiếm được hơn mười ngàn tệ một tháng, tất cả nó đều đưa cho chúng tôi trang trải tiền thuốc."
"Con dâu vì không chịu nổi cảnh nghèo khó nên đã bỏ đi..."
"Chỉ còn lại một đứa cháu nội mới năm đến sáu tuổi..."
"Chúng tôi biết phải làm sao đây?"
"Trong tình huống này, chúng tôi còn có thể làm gì được?"
"Gia đình đã kiệt quệ, con dâu cũng bỏ đi, chúng tôi dù có tiếp tục điều trị thì cũng chỉ càng làm khổ con cháu. Chi bằng chết quách cho xong... Làm vậy cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho con trai..."
"Để lại chút tài sản gì đó cho cháu nội, ít nhất chúng tôi cũng sẽ không còn là gánh nặng nữa, con trai và cháu nội có thể sống thoải mái hơn một chút."
"Ngay khi gần như tuyệt vọng, chúng tôi lại gặp Lâm Dũng, biết được là cậu ấy có bán thuốc giá rẻ, còn nhận mua hộ."
"Tuy hiệu quả không bằng thuốc xịn, nhưng giá thành rẻ, có thể cầm cự được."
"Hai vợ chồng tôi mỗi tháng chỉ tốn bốn ngàn tệ. Lâm Dũng sau khi biết hoàn cảnh của chúng tôi còn không lấy phí vận chuyển."
"Mỗi lọ thuốc chỉ bán với giá 1.500 tệ, một tháng sẽ chỉ mất có ba ngàn tệ."
"So với trước đây rẻ hơn đến tận mười lần!"
"Nếu có thể sống thì ai lại muốn chết chứ? Tôi không muốn chết, chồng tôi cũng không muốn chết."
"Cả năm nay chúng tôi đều uống thuốc giá rẻ, đã giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho gia đình."
“Nhưng hiện tại thì sao?”
“Vất vả lắm mới được dùng thuốc giá rẻ cả năm trời thì mọi người lại nói thuốc đó là giả. Mà giả hay không thì tôi không biết…”
“Thuốc đó được bán cho chúng tôi với giá 1500 tệ một lọ.”
“Cậu nói Lâm Dũng kiếm lời từ chuyện này ư? Tôi thấy chẳng có gì là kiếm lời cả.”
“Cậu ấy vì sao lại phải mua hộ loại thuốc giả này chứ… Chẳng phải là vì muốn cho những bệnh nhân như chúng tôi có thể sống sót hay sao?”
“Bây giờ không có Lâm Dũng, rất nhiều người đều đang phải mua thuốc chính hãng, nhưng chúng tôi nào có thể chi trả nổi chứ."