"40.000 một tháng và bán chúng tôi, không ai trong số chúng tôi xứng đáng với số tiền đó."
"Có những bệnh nhân thậm chí đã nghĩ đến việc tự kết liễu đời mình để không trở thành gánh nặng cho gia đình."
"Hai tháng nay, tôi và ông nhà chỉ mua được có một lọ thuốc... Hai người già chia nhau uống, là tại vì sao?
"Không phải là chúng tôi muốn như vậy, mà đó vì là chúng tôi thật sự không còn cách nào khác nữa rồi..."
"Giờ các người bắt Lâm Dũng đi, chúng tôi không có thuốc uống, cũng chẳng có đủ tiền để mua thuốc chính hãng, chỉ còn cách là nằm chờ chết."
"Ai dám chắc sau này nhà mình sẽ không gặp phải chuyện gì?"
"Lâm Dũng có kiếm được lời hay không, trong lòng chúng tôi đều rõ."
"Nói thật thì..."
"Chúng tôi cũng biết việc mua thuốc lậu là sai, nhưng mà... Chúng tôi thật sự không còn cách nào khác cả."
"Nếu có tiền thì ai mà lại không muốn mua thuốc chính hãng chứ?"
"Ai mà không biết thuốc chính hãng tốt hơn thuốc lậu?"
"Nhưng vì chúng tôi nghèo quá, một lọ thuốc hai mươi ngàn một tháng, dù có bán mạng cũng không đủ tiền mua!"
"Đây là căn bệnh của người nghèo, chúng tôi cũng chỉ đành bất lực!"
"Chánh án, dù mọi người có nói là Lâm Dũng kiếm lời... Nhưng kiếm lời được bao nhiêu, trong lòng chúng tôi biết rõ nhất... Bán cho chúng tôi 1500 tệ một lọ, kiếm đâu ra lời?"
"Theo tôi thấy, Lâm Dũng không hề kiếm lời... Cậu ấy chính là ân nhân cứu mạng của tôi và ông nhà."
Nói xong, trên mặt bà lão hiện lên muôn vàn cảm xúc khó tả, khóe mắt ánh lên những giọt nước long lanh.
Bà ngẩng đầu nhìn vị Chánh án rồi lại liếc nhìn Lâm Dũng.
Lúc này, khi nhìn thấy bà cụ, vành mắt của Lâm Dũng cũng đỏ hoe.
Anh ta là người hiểu rõ nhất về hoàn cảnh của những bệnh nhân này.
Họ không có tiền... Không mua nổi thuốc chính hãng nên chỉ đành bất lực nhìn bệnh tình ngày càng nặng. Trước khi anh ta giúp họ mua thuốc lậu, đã có rất nhiều người rơi vào trạng thái tuyệt vọng chờ chết.
Chẳng lẽ anh ta không biết là việc buôn lậu, buôn bán thuốc giả là phạm pháp hay sao?
Anh ta biết chứ.
Nhưng đối mặt với những bệnh nhân khốn khổ ấy, anh ta sao có thể nhẫn tâm làm ngơ được?
Không thể làm nổi.
Đối với Lâm Dũng mà nói, việc ba vị nhân chứng ngày hôm nay có thể đường đường chính chính đứng trước tòa án cũng chính là minh chứng rõ ràng nhất cho sự trong sạch của anh ta.
Trong lòng anh ta thầm nghĩ, những gì mình đã làm trong suốt hai năm qua đều rất xứng đáng!
Vô cùng xứng đáng!!
…
Lời khai của vị nhân chứng thứ ba vừa dứt, cả phiên tòa bỗng chìm vào yên lặng.
Qua lời kể của bà cụ, không khó để nhận ra tấm lòng biết ơn và cảm kích của bà dành cho Lâm Dũng.
Tại sao lại như vậy?
Đó là bởi vì bà cụ đã vạch trần ra hiện thực tàn khốc mà những gia đình mắc bệnh bạch cầu mãn tính phải đối mặt, cũng như cho mọi người thấy được tác dụng của thuốc lậu mà Lâm Dũng cung cấp.
Chính là cứu người!
Cứu người không màng danh lợi!
…
Đồng thời, do phiên tòa đang được phát sóng trực tiếp công khai, cộng thêm việc vụ án nhận được rất nhiều sự chú ý trên mạng nên trong phần bình luận của buổi phát sóng trực tiếp đã có rất nhiều người bày tỏ cảm xúc của mình.
“Lúc đầu khi theo dõi vụ án này thì tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng sau khi xem phiên tòa phúc thẩm lần này, tôi đã hiểu ra là trên đời này chỉ có một loại bệnh thôi, đó là bệnh nghèo!"
"Nếu có tiền thì ai mà lại muốn mua thuốc lậu thay vì thuốc chính hãng chứ?"
"Chính xác là vì không có tiền!"
"Bất đắc dĩ nên mới phải mua thuốc lậu, có thể trách họ sao?
"Họ chỉ muốn được sống, điều đó là sai sao?"
"Lâm Dũng cũng thật sự có tâm, bằng chứng là anh ta không hề kiếm lời từ việc này. Điều đó chứng minh được gì?"
"Điều đó chứng minh được là anh ta căn bản không có ý định lợi dụng việc này để kiếm tiền!"
"Đúng là Dược Thần!!"
"Ừm... Nói rất đúng. Qua lời khai của nhân chứng thứ ba, có thể thấy rõ là trong suốt hai năm qua, Lâm Dũng đã cứu sống không biết bao nhiêu gia đình."
"Vẫn là câu nói đó, nếu mua nổi thuốc chính hãng thì ai lại muốn mua thuốc lậu?"
"Không màng đến bản thân, vô tư giúp đỡ người khác. Hỏi xem, trên đời này có được mấy ai? Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc vận chuyển số lượng lớn thuốc như vậy đã khó khăn như thế nào, huống chi còn là buôn lậu?"
"Nói về lợi nhuận, ước chừng cũng chỉ đủ để chi trả cho phí vận chuyển và buôn lậu từ nước ngoài thôi!"
"Chưa bàn đến pháp luật, chỉ xét về mặt đạo đức thì tôi thật sự rất khâm phục Lâm Dũng!"
Sau khi nghe xong lời khai của vị nhân chứng thứ ba, đa số cư dân mạng đều bày tỏ sự cảm thông đối với Lâm Dũng.
Đúng vậy, Lâm Dũng đã phạm tội... Nhưng mục đích của anh ta là để kiếm lời sao?
Không hề!
Thậm chí còn có không ít người đặt ra câu hỏi là liệu có thể tuyên bố Lâm Dũng vô tội hay không…
Tuy nhiên, các chuyên gia pháp lý đều trả lời rằng điều đó là không thực tế.
Bởi vì xét về mặt đạo đức thì đúng là hành động của Lâm Dũng đều xuất phát từ mục đích tốt đẹp, muốn giúp đỡ những bệnh nhân khó khăn.
Nhưng xét về mặt pháp luật, hành động của anh ta đã cấu thành tội buôn lậu và buôn bán thuốc giả.
Nếu tuyên bố Lâm Dũng vô tội thì cũng đồng nghĩa với việc tạo ra lỗ hổng cho pháp luật, sau này sẽ có người lợi dụng để kiếm lời bất chính.
…
Bên này, tại phiên tòa.
Ngồi trên bục xét xử, vị Chánh án Đoạn Thanh Thủy gõ búa:
"Lời khai của các nhân chứng phía bị cáo đến đây là kết thúc."
"Liên quan đến việc Lâm Dũng có chủ ý mua hộ thuốc lậu để kiếm lời bất chính, phía công tố và luật sư bào chữa còn có ý kiến gì cần bổ sung hay không?"
Nghe xong lời khai của các nhân chứng, gạt bỏ yếu tố có tội hay vô tội sang một bên, trong lòng vị công tố viên phụ trách vụ án thầm nghĩ: "Với tình huống này, chẳng lẽ còn có thể kết luận bị cáo có ý định phạm tội sao?".
Đương nhiên là không thể!
Chính vì vậy, khi Chánh án hỏi thì vị công tố viên liền lập tức trả lời là không có ý kiến.
Chỉ là... Là luật sư của nguyên cáo, Phương Kỳ hiểu rất rõ lập trường của mình.
Gregory không phải là công ty nhỏ, họ là đối tác hợp tác lâu năm với văn phòng luật sư của ông.
Mỗi năm, Gregory đều giao cho văn phòng luật sư của ông phụ trách khoảng bảy đến tám vụ kiện tụng lớn.
Trong trường hợp này, ông nhất định phải bảo vệ quyền lợi tối đa cho công ty ủy thác mình.
"Chúng tôi hoàn toàn thấu hiểu và cảm thông với những gì các nhân chứng đã trình bày."
"Nhưng pháp luật là pháp luật."
"Chúng tôi đề nghị quý tòa án hãy đưa ra phán quyết dựa trên các quy định của pháp luật đối với những tình tiết liên quan đến vụ án."
"Về việc Lâm Dũng có thu lợi bất chính hay không, chúng tôi cho rằng vẫn có thể tồn tại khả năng này, cũng là bởi vì Lâm Dũng đã không thể nào cho biết chính xác việc số tiền lãi được sử dụng vào mục đích gì."
"Về vấn đề mà luật sư bào chữa vừa nêu, tòa án đã ghi nhận."
"Mọi người còn vấn đề gì cần làm rõ nữa không?"
"Không còn, thưa Chánh án." Phương Kỳ nói.
Nghe Phương Kỳ nói xong, Đoạn Thanh Thủy gật đầu.
"Nếu không còn vấn đề gì nữa thì các bên có ý kiến gì về bản án sắp được tuyên bố hay không?"
"Bây giờ sẽ tuyên bố tạm dừng phiên tòa!"
"Hội đồng xét xử sẽ thảo luận và đưa ra kết luận cuối cùng về việc Lâm Dũng có thu lợi bất chính hay không."
"Nghỉ giải lao!"
Tiếng búa phán quyết vang lên, âm thanh chấn động cả khán phòng.
Nghe thấy vậy, Tô Bạch liền thở phào nhẹ nhõm.
Phải nói sao đây nhỉ…
Mặc dù hiện tại hắn không biết kết quả thảo luận của hội đồng xét xử là gì.
Nhưng dựa vào những bằng chứng đã được đưa ra, có thể thấy rõ là Lâm Dũng không hề có ý định mua hộ thuốc lậu để trục lợi.
Nói cách khác, phán quyết lần này chắc chắn sẽ có lợi cho Lâm Dũng!
…
--
Tiếng gõ vang của búa phán quyết báo hiệu giờ nghỉ giải lao đã kết thúc.
Trên ghế tố cáo, Phương Kỳ và Trương Viễn - hai luật sư của văn phòng luật đang lo lắng suy tính về kết quả phán định sắp tới. Bởi vì từ tình huống hiện tại, họ đang ở thế bất lợi.
Kể từ khi nhân chứng của đối phương lên tiếng, họ đã không còn vững tâm nữa. Mặc dù họ vẫn có lý do để biện hộ nhưng đối phương lại có thể tự đứng vững trên chân của mình!
Cả về mặt pháp lý lẫn thực tế khách quan, họ đều không chiếm ưu thế. Cả hai luật sư cũng hiểu rất rõ về điều này.
Tuy nhiên, họ cũng không hy vọng là tòa án sẽ phán quyết theo đơn xin của Tô Bạch.
Dù gì thì vụ kiện lần này có liên quan đến một khách hàng lớn. Nếu họ xử lý vụ này không tốt thì không chỉ họ mà cả văn phòng luật sẽ phải gánh chịu tổn thất nặng nề!
"Làm sao bây giờ?" Trương Viễn lo lắng hỏi.
Phương Kỳ nhíu mày: "Hiện tại cũng chỉ có thể chờ đợi hội thẩm đưa ra quyết định, chúng ta hãy kiên nhẫn một chút."
…
Trong văn phòng của người phụ trách kinh doanh khu vực tỉnh Dược Tây.
Tào Chí Vĩ và phó tổng phụ trách pháp vụ đang theo dõi phiên tòa được phát sóng trực tiếp.
Sau giờ nghỉ giải lao, Tào Chí Vĩ im lặng một lúc rồi nghiêng đầu nhìn về phía phó tổng: "Toà án thẩm vấn đến giờ này… Ông nghĩ phán định sẽ như thế nào?"
"Kết quả phán định sẽ có ảnh hưởng gì không?"
Tào Chí Vĩ không hiểu nhiều về pháp luật nên ông đã hỏi thẳng hai câu khiến bản thân băn khoăn.
Phó tổng cười nhẹ nhàng: "Tào tổng..."
"Toà án thẩm vấn đã đến giờ này rồi, kết quả phán định cụ thể rất khó nói. Các nhân chứng của Lâm Dũng - người chống án cũng đã đưa ra những lời khai thuyết phục nhất định."