Đại Luật Sư Ngoài Vòng Pháp Luật (Dịch Full)

Chương 692 - Chương 692. Phán Định Kết Quả! Kiếm Lời? Kiếm Lợi Gì?

Chương 692. Phán định kết quả! Kiếm lời? Kiếm lợi gì? Chương 692. Phán định kết quả! Kiếm lời? Kiếm lợi gì?

"Nếu như phán định thì hội thẩm có thể sẽ thiên vị Lâm Dũng."

"Tuy nhiên, phán định này sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến kết quả của vụ án."

"Anh ấy chắc chắn sẽ bị phán là có tội…"

"Nhưng thời hạn thi hành án cụ thể có thể sẽ giảm đi đôi chút. Tất nhiên là tình huống cụ thể vẫn còn phải phụ thuộc vào cách biện hộ của hai luật sư uỷ thác nữa."

"Ừm..."

Tào Chí Vĩ gật đầu, biểu tình có phần không hài lòng nhưng cũng không nói thêm gì.

Phó tổng thở phào nhẹ nhõm. Trong khi nói ra kết quả chung, ông đã đổ trách nhiệm cho hai luật sư uỷ thác.

Ông muốn bản thân không cần phải chịu trách nhiệm cho bất kỳ hậu quả nào xảy ra trong trường hợp này.

Ít ra thì vẫn tốt hơn là phải đối mặt với những hậu quả tồi tệ mà sau này nó đem lại.

Trong phòng thương thảo của hội thẩm.

Đoạn Thanh Thuỷ cùng hai thẩm phán còn lại đang thảo luận về bản luận tội và cách thức phán định.

Thực ra, trong lòng Đoạn Thanh Thủy cũng đã có một suy nghĩ đại khái về kết quả phán định.

Bởi vì nhìn từ góc độ chủ quan, việc Lâm Dũng mua thuốc hộ để giúp đỡ người bị bệnh không phải là làm vì mục đích kiếm lời.

Tuy vậy, dù cho không có bằng chứng để chứng minh là có thu lợi thì họ cũng không có bằng chứng cho việc không có thu lợi.

Tuy nhiên, từ một góc độ khác, lợi nhuận mà anh ta đã thu được là rất lớn.

Vấn đề nằm ở chỗ là liệu việc mua hộ với tỷ lệ lợi nhuận cao có phải là hành động được bắt đầu từ mục đích kiếm lời hay không.

Đoạn Thanh Thủy sau khi cân nhắc vấn đề khách quan thì trình bày quan điểm của mình.

Sau đó, ông hỏi hai vị thẩm phán bên cạnh: "Lão Vương, lão Hứa."

"Hai ông thấy vụ án này như thế nào?"

Lão Vương trực tiếp trình bày quan điểm của mình: "Vụ án này, theo tôi thì nên phán định là không có hành vi hay suy nghĩ mua hộ với mục đích kiếm lời."

"Luật sư uỷ thác chống án và nhân chứng cũng đã trình bày rất rõ ràng.

"Nếu như có cân nhắc đến việc kiếm lời thì họ đã hoàn toàn có thể điều chỉnh giá cả rồi."

"Loại hành vi thao túng thị trường như vậy, việc điều chỉnh giá cả đối với họ không phải là khó."

"Làm loại việc kinh doanh này, muốn đền bù thiệt hại còn khó hơn cả kiếm tiền."

"Cho nên, từ bất kỳ phương diện nào cũng không thể nói là có suy nghĩ chủ quan hoặc cố ý."

"Còn về việc có kiếm lời hay không, dù cho là không có bằng chứng và sự thật rõ ràng thì điều này quan trọng sao?

"Điều này căn bản là không quan trọng, miễn là kết quả cuối cùng không cho thấy có kiếm lời là được!"

"Quan trọng là về chủ quan đều không có tồn tại suy nghĩ cố ý."

"Ừ..." Lão Hứa gật đầu: "Tôi đồng ý với quan điểm của Lão Vương."

"Vụ án này, trước đây tôi cũng đã xem qua bản án sơ thẩm."

"Phiên tòa sơ thẩm đã phán định anh ta có hành vi mua hộ để kiếm lời. Tất cả đều được dựa trên lập luận của bên tố cáo, nhưng về mặt chủ quan thì là dựa trên pháp lý."

"Giờ đây phiên phúc thẩm đã có chứng cứ mới, có thể chứng minh tính chủ quan của Lâm Dũng."

"Thành ra là tôi thiên về phán định là không có kiếm lời theo tính chủ quan."

"Ừm! Nếu vậy thì xem như là chúng ta đã thống nhất đáp án về vấn đề này rồi nhé!"

Đoạn Thanh Thuỷ gật đầu, trong lòng đã có một cái nhìn chi tiết về phán định này.

Rất nhanh, giờ nghỉ giải lao kết thúc.

Phiên tòa tiếp tục diễn ra.

Hội thẩm vào tòa.

Trong giờ nghỉ giải lao, tất cả mọi người trong phiên tòa đều để tâm đến kết quả phán định sắp tới.

Cho nên khi hội thẩm vào tòa, mọi người trong phòng đều hướng mắt về phía bục thẩm phán.

Đặc biệt là Phương Kỳ và Trương Viễn.

Đây sẽ là phán định mấu chốt đầu tiên trong phiên tòa phúc thẩm.

Họ không thể thua ngay từ phán định đầu tiên được!

Phương Kỳ tập trung nhìn vào bục thẩm phán.

Vị Chánh án - Đoạn Thanh Thủy gõ vang pháp chùy: "Giờ nghỉ giải lao kết thúc."

"Dựa trên những gì đã diễn ra trong phiên tòa, chúng ta sẽ phán định Lâm Dũng có phải là chủ quan và cố ý kiếm lời hay không."

"Bây giờ, chúng ta sẽ công bố kết quả phán định."

"Trước tiên, về mặt cố ý chủ quan thì qua lời khai của nhân chứng, có thể thấy rõ ràng là hành vi của Lâm Dũng không phải là kiếm lời khi bán thuốc."

"Lý do chính là nhờ có sự giúp đỡ của Lâm Dũng dành cho gia đình của những người bị bệnh, chi phí mua thuốc đã được giảm bớt."

"Đây là động cơ chủ quan của Lâm Dũng khi thực hiện hành vi này."

"Cho nên từ một mặt này, có thể thấy rõ là về chủ quan thì Lâm Dũng không có hành động cố ý kiếm lời ."

"Mặt khác, về việc Lâm Dũng có mua hộ để kiếm lời hay không thì kết quả cũng đã chứng minh là số tiền trên không được sử dụng cho cuộc sống gia đình của anh ta."

"Hơn nữa, về việc phía tố cáo cho rằng Lâm Dũng đã sử dụng lợi nhuận thu được cho chi tiêu ở nước ngoài thì cũng không có bằng chứng khách quan."

"Cho nên phán định Lâm Dũng không có hành vi kiếm lời cho bản thân khi mua hộ thuốc."

"Tóm lại..."

"Phán định không có hành vi kiếm lời chủ quan cho việc mua hộ thuốc của Lâm Dũng."

Búa phán quyết rơi xuống.

Kết thúc phán định.

Tô Bạch cho rằng phán định này là rất đúng.

Vụ án này, từ bất kỳ góc độ nào đi nữa thì bằng chứng đều là có lợi cho Lâm Dũng.

Cả về thực tế khách quan lẫn lý lẽ pháp lý thì việc phán định không có hành vi kiếm lời chủ quan là hợp lý.

Luật sư của văn phòng luật - Phương Kỳ sau khi nghe xong phán định, biểu tình không có gì thay đổi.

Nhưng trong lòng thì ông lại thở dài.

Đây là phán định đầu tiên trong phiên tòa phúc thẩm, nó cũng đã bác bỏ phán quyết của phiên sơ thẩm.

Nói cách khác là phán quyết sơ thẩm đã không còn giá trị, ít nhất là thời hạn thi hành án sẽ bị giảm bớt.

Mặc dù hành vi cố ý chủ quan không ảnh hưởng đến việc phán quyết tội danh, nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến việc xem xét mức hình phạt.

Theo phỏng đoán của Phương Kỳ thì việc mất đi điều kiện cố ý chủ quan sẽ khiến cho thời hạn thi hành án được giảm bớt từ ít nhất 3 đến 6 tháng.

Điều này đã vi phạm mong muốn của Tào Chí Vĩ.

Tuy nhiên…

Phán định của phiên phúc thẩm đã được đưa ra, với tư cách là luật sư của phía tố cáo, Phương Kỳ cũng không có bằng chứng nào mới để lật đổ phán định này.

Không chấp nhận thì cũng phải chấp nhận thôi…

Nhưng ở những phán định tiếp theo, ông nhất định phải nắm chắc phần thắng.

Nếu không thì mức hình phạt sẽ bị giảm nhẹ từng chút một…

Điều này sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với thuốc Glee chính hãng của công ty…

Lúc đó, danh tiếng của ông sẽ không chỉ bị ảnh hưởng mà mối quan hệ hợp tác giữa văn phòng luật và khách hàng lớn này cũng sẽ gặp rắc rối.

Đây mới là điều quan trọng nhất!

Phương Kỳ âm thầm suy nghĩ.

Mặt khác, Đoạn Thanh Thuỷ trên bục thẩm phán, sau khi phán định xong một vấn đề thì tiếp tục mở lời:

"Về việc có chấp nhận phán định kiếm lời chủ quan hay không trong phiên tòa này."

"Bây giờ, chúng ta sẽ tổng kết những điểm trọng tâm khác trong phiên tòa."

"Dựa trên yêu cầu kháng cáo của phía chống án và kết quả phán định của phiên sơ thẩm."

"Phán định sơ thẩm cho rằng thuốc nhập lậu từ nước ngoài có ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của một nhóm người cụ thể, vì vậy nên đã phán hành vi buôn bán thuốc giả của Lâm Dũng là tương đối nghiêm trọng."

"Nhưng phía chống án phản đối điều này."

"Phía chống án lại cho rằng thuốc nhập lậu đã giúp giảm bớt bệnh tình của một nhóm người cụ thể, thế nên không cần phải cấu thành tình huống nghiêm trọng."

"Về điều này, phía chống án có thể mô tả chi tiết hơn được không?"

"Vâng, thưa Chánh án."

Tô Bạch khi nói, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Phán định này là phán định mấu chốt trong vụ án, cũng là yếu tố chính ảnh hưởng đến thời hạn thi hành án.

Nếu như phiên phúc thẩm không bác bỏ yêu cầu của phiên sơ thẩm…

Thì thời hạn thi hành án của Lâm Dũng... Thành thật mà nói thì sẽ không giảm bớt được nhiều, không đạt được mong muốn.

Đối mặt với câu hỏi của Chánh án, Tô Bạch sắp xếp tài liệu rồi mở lời:

"Đối với việc phán định tình huống nghiêm trọng, bên tôi có phản đối nhất định."

"Cụ thể là như sau:"

"Dựa theo các quy định pháp luật liên quan của nước ta thì việc phán định bán thuốc giả nghiêm trọng còn cần phải căn cứ vào đối tượng mua sắm khác nhau, tác dụng khác nhau để phân biệt nhận định tình tiết nhẹ hơn, tình huống nghiêm trọng và tình tiết đặc biệt nghiêm trọng."

"Trong trường hợp bình thường, nếu gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của đối tượng mua sắm thì sẽ được coi là tình huống nghiêm trọng."

"Trong vụ án này, mục đích luận mà Lâm Dũng bán thuốc Glee nhập lậu cho khách hàng của mình là để giảm bớt bệnh tình của họ."

"Loại tình huống này không gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của đối tượng mua sắm."

"Hơn nữa, từ góc độ của đối tượng mua sắm thì nó không chỉ không có ảnh hưởng xấu đến sức khỏe mà còn giúp giảm bớt bệnh tình, chi phí mua thuốc cũng giảm xuống đáng kể."

"Đối với họ, đây là một điều tốt."

"Cho nên, nhìn từ góc độ này, bên tôi cho rằng thuốc nhập lậu mà Lâm Dũng đã bán không thể cấu thành tình huống nghiêm trọng."

"Dựa trên điều này, bên tôi yêu cầu phiên tòa phúc thẩm có thể phán định tình tiết của bên tôi nhẹ hơn và bác bỏ phán định tình huống nghiêm trọng trong phiên sơ thẩm."

"Trên đây là nội dung trình bày cụ thể của bên tôi."

Thực ra thì phần trình bày của Tô Bạch rất đơn giản.

Nói một cách dễ hiểu, việc tình huống có nghiêm trọng hay không vẫn cần phải dựa trên tác động tạo ra là tốt hay xấu để đối chiếu.

Bình Luận (0)
Comment