"Vậy trong quá trình thực hiện hành vi đó, Hồ Vân Vân không phản kháng sao?"
"Không có."
"Lúc Trương Đại Lực cởi quần áo của cô ấy, Hồ Vân Vân đã phản kháng. Nhưng Trương Đại Lực đã tát cô ấy hai cái và cảnh cáo rằng nếu còn phản kháng thì gã sẽ tra tấn Dương Phàm."
"Kho đó, Trương Đại Lực vì tức giận trả thù cũng như để dọa sợ Hồ Vân Vân nên đã rạch một vết thương rất sâu trên cánh tay của Dương Phàm."
"Hồ Vân Vân khi nhìn thấy Trương Đại Lực tức giận như vậy thì đã phải đồng ý phối hợp với và cầu xin chúng tôi đừng làm hại Dương Phàm."
"Vậy cụ thể là phối hợp như thế nào? Tại sao trên người của Hồ Vân Vân lại có nhiều vết thương như vậy?"
Nghe Lã Bằng Huy hỏi, Trương Lương tiếp tục mở lời trả lời những câu hỏi liên quan:
"Những vết thương trên người Hồ Vân Vân đều là do Vương Văn Viễn gây ra."
"Ngay từ đầu, mục đích của Vương Văn Viễn là muốn đùa giỡn với Hồ Vân Vân. Sau khi đạt được mục đích thì Vương Văn Viễn lại muốn phát tiết cảm xúc của mình."
"Sau đó anh ta đã đề nghị chơi trò mới. Chúng tôi đều đồng ý, vì thế mà cô ấy mới bị thương nặng như vậy."
"Vậy việc giết người thì sao? Ai là người đưa ra ý tưởng giết người? Ai là người chủ động? Sau khi giết người, các anh đã tra tấn Hồ Vân Vân như thế nào?"
Đối mặt với câu hỏi này, Trương Lương trầm ngâm vài giây rồi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trương Đại Lực và Vương Văn Viễn.
"Ban đầu chúng tôi không hề có ý định giết người. Chúng tôi chỉ đang chơi vui vẻ thôi."
"Có thể do Dương Phàm không chịu đựng được, bởi vì lúc đó Hồ Vân Vân đã bị chúng tôi tra tấn rất nặng."
"Thành ra khi ấy Dương Phàm đã đau đớn gào thét, cậu ta còn cảnh cáo là hành vi này của chúng tôi sẽ phạm tội nghiêm trọng. Nếu bị bắt, chúng tôi rất có thể phải ngồi tù, thậm chí là phải ngồi tù rất lâu."
"Chúng tôi đều rất lo lắng, đặc biệt là vì Hồ Vân Vân có thể đã nhận ra Vương Văn Viễn. Lúc đó, Trương Đại Lực nói rằng nên giết người diệt khẩu. Vương Văn Viễn là người đầu tiên đồng ý, Vu Vệ cũng không phải là ngoại lệ."
"Ban đầu tôi muốn từ chối, nhưng Vương Văn Viễn nói với tôi rằng nếu tôi từ chối và bỏ đi thì cả ba người bọn họ sẽ đổ tội cho tôi là kẻ chủ mưu, là người đã ra lệnh giết người."
"Tôi không còn cách nào khác nên cũng đã đồng ý."
"Sau khi quyết định, Vương Văn Viễn và Trương Đại Lực đã kéo Dương Phàm vào một căn phòng khác và giết cậu ta. Tôi và Vu Vệ cũng đã giúp đỡ một chút."
"Ngay sau đó, Vương Văn Viễn và Trương Đại Lực đến phòng của Hồ Vân Vân và bắt đầu tra tấn cô ấy. Họ nói với Hồ Vân Vân rằng nếu cô ấy không nghe lời hoặc không phối hợp thì họ sẽ giết Dương Phàm."
"..."
Những lời miêu tả còn lại của Trương Lương chủ yếu là về quá trình tra tấn Hồ Vân Vân và hành vi chủ quan của mỗi người.
Hắn ta miêu tả rất rõ ràng và khách quan, lời khai của hắn ta về cơ bản thì phù hợp với những người khác.
Chỉ là khi Trương Lương đang miêu tả thì Dương Thiết Quân - người đại diện cho phía gia đình nạn nhân đã không thể ngồi yên được nữa, ông đập mạnh vào bàn trước mặt mình, hét lớn:
"Súc sinh! Các người có còn là con người không?"
"Thật sự là còn không bằng lũ súc sinh mà!"
Trong số khán giả đang xem trực tiếp phiên tòa, có vài người đã không thể chịu đựng được những lời miêu tả này. Họ liên tục mắng chửi trên màn hình trực tiếp:
"Bốn tên tội phạm này phải bị phán án tử hình! Thậm chí tôi còn thấy án tử hình là quá nhẹ! Tra tấn chúng đi!"
"Nói thật, sau khi nghe được toàn bộ quá trình của vụ án này, tôi gần như không thể chịu đựng nổi. Họ không chỉ lợi dụng tình cảm vợ chồng của người khác để tra tấn đối phương mà thậm chí còn yêu cầu cô dâu phải phối hợp, nếu không thì sẽ giết chồng cô ấy."
"Cô dâu đã hy sinh rất nhiều vì mạng sống của chồng mình. Cô ấy đã chấp nhận bị tra tấn mà không từ chối những yêu cầu này, chỉ hy vọng chồng mình có thể sống sót."
"Chỉ có mỗi một hy vọng nhỏ nhoi đó thôi."
"Nhưng thực tế thì sao? Thực tế là chồng cô ấy đã sớm mất mạng."
"Toàn bộ quá trình này quá tàn bạo, chẳng trách sao người nhà nạn nhân đang ngồi trên ghế không thể chịu đựng được. Ai có thể chịu đựng nổi được loại tình huống này?"
"Tôi ước gì có thể tự tay trả thù những tên tội phạm này!"
"Đúng vậy, những tên bị cáo này phải bị phán án tử hình, đặc biệt là Trương Đại Lực và Vương Văn Viễn! Hai tên này đã không còn nhân tính! Chỉ vì muốn đùa giỡn với vợ của người ta mà gây ra vụ án kinh hoàng này. Chúng phải chết!"
"..."
Màn hình của phiên tòa trực tiếp tràn ngập những lời mắng chửi hướng về phía bị cáo.
Những người đang xem trực tiếp phiên tòa đều vô cùng phẫn nộ và tức giận. Bởi vì bốn nghi phạm đang ngồi trên ghế bị cáo đã hoàn toàn vượt qua giới hạn của nhân tính!
Trên phiên tòa thẩm vấn, Tô Bạch đang ngồi trên ghế của luật sư ủy thác của người bị hại.
Khi nghe những lời miêu tả của bị cáo, hắn cũng cảm thấy như vậy.
Bốn nghi phạm đang ngồi trên ghế bị cáo hôm nay, dù có bị phán án tử hình thì thật sự là chẳng quá đáng chút nào!
Thủ đoạn của chúng quá tàn bạo, đây cũng là một trong những điều kiện để kết án trọng tội!
Hành vi phạm tội của bốn người trên ghế bị cáo đã thể hiện sự tàn bạo đặc biệt.
Tô Bạch ngẩng đầu nhìn về phía ghế Chánh án.
Trên ghế Chánh án, Lã Bằng Huy khi lắng nghe lời trần thuật của Trương Lương thì vẻ mặt của ông cũng trở nên nghiêm nghị và trầm hẳn đi.
Trên ghế Chánh án, Lã Bằng Huy sau khi nghe miêu tả của Trương Lương, ông liền ước lượng tính chất nghiêm trọng của vụ án, lòng càng thêm nặng nề.
Sao lại như vậy? Bởi vì dù đã xem chứng cứ trên giấy tờ thì quá trình phạm tội cũng không thể nào chi tiết và chân thực như lời Trương Lương miêu tả được.
Hơn nữa, Trương Lương gần như là đã kể lại toàn bộ quá trình một cách tỉ mỉ. Khi nghe những điều ấy, trong tâm trí người ta sẽ tự động hình dung lại cảnh tượng vô cùng tàn nhẫn đó.
Chính vì vậy mà Dương Thiết Quân đã bộc phát cảm xúc mãnh liệt trên bục thẩm vấn.
Với tư cách là Chánh án, Lã Bằng Huy cũng có thể hiểu được. Dù sao thì Dương Phàm còn là con trai ruột của ông, con trai và con dâu ông đã phải chịu đựng sự tra tấn khủng khiếp như vậy khi còn sống. Nếu Dương Thiết Quân không thể chấp nhận được, điều đó là hoàn toàn bình thường.
Do đó, khi Dương Thiết Quân gây rối trật tự phiên tòa, Lã Bằng Huy đã không ngăn cản gì nhiều. Ông chỉ yêu cầu Dương Thiết Quân bình tĩnh lại.
Chờ đến khi Dương Thiết Quân bình tĩnh hơn thì Trương Lương trên ghế bị cáo cũng cúi đầu trước ông:
"Xin lỗi..."
Dương Thiết Quân nghe được lời xin lỗi của Trương Lương, không nói gì.
Loại lời xin lỗi muộn màng này chẳng có ý nghĩa gì với ông cả. Ông bộc phát cảm xúc trên phiên tòa là do không thể kiềm chế, chứ không phải là vì muốn một lời xin lỗi đơn giản như vậy.
Từ lúc Dương Thiết Quân bộc phát cảm xúc đến khi kết thúc, mọi thứ chỉ diễn ra trong vài phút ngắn ngủi. Trên bục thẩm vấn, Chánh án Lã Bằng Huy thấy phiên tòa đã khôi phục trật tự thì tiếp tục mở miệng hỏi thăm:
"Xin hỏi bị cáo Trương Lương, sau khi sát hại nạn nhân, các anh đã làm gì? Tại sao các anh vẫn còn muốn cướp đoạt tài sản trong nhà Dương Phàm và Hồ Vân Vân?"
Trương Lương tiếp tục mở lời: "Lúc đó, sau vài phút khi đã sát hại Dương Phàm và Hồ Vân Vân thì tất cả chúng tôi đều nhận ra hậu quả nghiêm trọng của việc này."
"Chúng tôi chưa từng làm chuyện nào như vậy cả, có lẽ là trong lúc hành động, chúng tôi đã làm vì bị kích động nhất thời."
"Nhưng sau đó, cả bốn chúng tôi đều cực kỳ hoảng sợ."
"Tội giết người có ảnh hưởng quá lớn, chúng tôi biết rõ là sau khi bị bắt thì chắc chắn sẽ bị xử tử."
"Vì vậy mà chúng tôi đã nghĩ cách trốn tội."
"Là Vương Văn Viễn chủ động nói rằng hậu quả của việc giết hai người rất nghiêm trọng, nếu không muốn bị bắt thì chúng tôi nhất định phải dựng hiện trường giả."
"Nhưng do không biết cách dựng hiện trường giả nên Vương Văn Viễn lại bảo lấy đồ của họ đi."
"Dựng hiện trường giả thành tội phạm đột nhập vào nhà để cướp rồi giết người, làm vậy sẽ gây khó khăn cho việc điều tra của cơ quan pháp luật."
"Chúng tôi đều đồng ý với kế hoạch này, sau đó thì lấy những tài sản quý giá trong nhà Dương Phàm và Hồ Vân Vân cho anh ta."
"..."
Câu hỏi của Lã Bằng Huy và câu trả lời của Trương Lương đã làm rõ ràng động cơ phạm tội và diễn biến vụ án. Bây giờ chỉ cần xác nhận kết quả và sự thật là đủ.
Trên bục thẩm phán, Lã Bằng Huy tiếp tục hỏi các bị cáo khác:
"Bị cáo Trương Đại Lực, Vu Vệ, Vương Văn Viễn, ba người các anh có phản đối nội dung mà Trương Lương khai báo không? Hay là nói quá trình đó, các anh có cho rằng khai báo của Trương Lương là phù hợp với thực tế không?"
Đối mặt với câu hỏi của Chánh án thì Trương Đại Lực - người tàn nhẫn nhất trong vụ án này trả lời:
"Lời khai của Trương Lương đã phù hợp với phần lớn thực tế, nhưng tôi vẫn muốn bổ sung một chút."
"Mời bị cáo Trương Đại Lực bổ sung."
Nhận được sự cho phép của Chánh án, Trương Đại Lực tiếp tục nói:
"Trong vụ án này, tất cả những gì tôi làm đều là do Vương Văn đã Viễn xúi giục và sai bảo."
"Trong đó, Trương Lương cùng Vu Vệ cũng có lúc xúi giục."
"Không phải như lời khai trên là mọi chuyện đều do tôi cố ý làm."