Đại Luật Sư Ngoài Vòng Pháp Luật (Dịch Full)

Chương 733 - Chương 733. Thẩm Vấn, Người Xem: Sau Khi Nghe Chi Tiết Vụ Án, Tôi Thấy Tên Bị Cáo Này Đáng Phải Chết!

Chương 733. Thẩm vấn, người xem: Sau khi nghe chi tiết vụ án, tôi thấy tên bị cáo này đáng phải chết! Chương 733. Thẩm vấn, người xem: Sau khi nghe chi tiết vụ án, tôi thấy tên bị cáo này đáng phải chết!

Ngô Chấn gật đầu: "Điều này sẽ có một ảnh hưởng nhất định."

Nghe Ngô Chấn nói vậy, Vương Hà cau mày.

Ngô Chấn là người mà ông ta đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mời từ những "vòng đỏ" trong nước, tương đối nổi tiếng trong giới luật sư hình sự.

Ông ta hiểu rõ vụ kiện này và biết rằng luật sư của nạn nhân là một luật sư nổi tiếng trong nước. Nếu không mời một luật sư giỏi, ông ta sẽ chẳng có cơ hội thắng kiện.

Văn Viễn... Có thể sẽ phải đối mặt với kết cục tồi tệ.

Người bạn cũ của ông ta đã nói rằng phiên tòa sẽ được xét xử theo pháp luật và ông ta sẽ cần phải tận dụng điều đó.

Án tử hình treo.

Chỉ cần không phải là án tử hình thì mọi thứ đều còn cơ hội.

Nếu là án tử treo thì đến lúc đó, ông ta sẽ có thể từ từ "vớt" con mình lên.

Đó là lý do mà ông ta muốn tìm một luật sư hình sự giỏi.

Dù danh tiếng của Ngô Chấn không bằng Tô Bạch nhưng ông đã cũng hỏi ý kiến bạn bè trong tòa án.

Luật sư hình sự trong phiên tòa chủ yếu đóng vai trò hỗ trợ. Chỉ cần nói rõ trọng tâm vấn đề và thuyết phục Chánh án, làm ảnh hưởng đến phán đoán chủ quan của các thẩm phán thì coi như là đã thắng kiện rồi.

Mặc dù Ngô Chấn đã nói như vậy nhưng lòng Vương Hà vẫn chưa yên.

Tuy nhiên, Ngô Chấn cũng hiểu rõ suy nghĩ của người ủy thác trước mặt mình.

Hắn ta trầm ngâm vài giây rồi mở lời:

"Không có thư thông cảm quả thật sẽ gây ra ảnh hưởng nhất định."

"Nhưng trọng tâm của vụ án này là việc tòa án có phán định Vương Văn Viễn là thủ phạm chính hay không, và bọn họ sẽ đánh giá tình tiết tự thú như thế nào."

"Nói chung, dù không thể bảo đảm 100% nhưng vẫn có khả năng lớn là chúng ta sẽ nhận được án tử treo."

Nghe vậy, Vương Hà lập tức yên tâm: "Được, vậy vụ án này phải phiền luật sư Ngô rồi."

"Không có gì, đây là việc tôi phải làm mà."

Ngô Chấn gật đầu.

Chẳng bao lâu sau, vụ án đột nhập, cưỡng hiếp và giết người tàn bạo này đã được đưa ra xét xử công khai tại Tòa án Trung cấp Thành phố Đại Thủy.

Vì vụ án này có ảnh hưởng xã hội rất lớn nên lãnh đạo tòa án đã chủ động lựa chọn xét xử công khai để loại bỏ tiếng xấu.

Trên tòa án thẩm vấn.

Sau khi tất cả các bên tham gia phiên tòa.

Lần này, người đảm nhận vai trò Chánh án là Phó Viện trưởng Tòa án Trung cấp Thành phố Đại Thủy - Lã Bằng Huy.

Khi Lã Bằng Huy biết rõ về vụ án này, phản ứng đầu tiên của ông là: Trong nhiều năm làm nghề, bản thân ông chưa từng gặp phải một vụ án hình sự nào nghiêm trọng đến vậy!

Loại án trọng hình như thế này rất hiếm gặp.

Các vụ án trọng hình thường sẽ chỉ liên quan đến một hoặc hai tội danh nghiêm trọng. Nhưng phiên tòa lần này lại liên quan đến nhiều tội danh!

Nhóm thứ nhất đã đột nhập vào nhà, cướp bóc, cưỡng hiếp tập thể và giết người.

Hơn nữa, họ đã giết đến tận hai người!

Trong quá trình phạm tội, họ còn sử dụng những thủ đoạn tàn bạo!

Tính chất của vụ án này là vô cùng nghiêm trọng!

Lã Bằng Huy ngồi trên ghế Chánh án, nhìn qua tài liệu trước mặt mình rồi gõ búa phán quyết để tuyên bố mở phiên tòa:

"Phiên tòa lần này sẽ do Tòa án Trung cấp Thành phố Đại Thủy đưa ra xét xử công tố về vụ án của các bị cáo: Trương Lương, Trương Đại Lực, Vu Vệ và Vương Văn Viễn về tội đột nhập, cưỡng hiếp tập thể và cố ý giết người."

"Hiện tại tòa án đang tiến hành xác nhận thêm về các trường hợp cụ thể. Đối với cáo trạng của bên công tố thì bốn bị cáo Trương Lương, Trương Đại Lực, Vu Vệ, Vương Văn Viễn có phản đối gì không?"

Trương Lương, Trương Đại Lực và Vu Vệ là những người bình thường đến từ thành phố Đại Thủy. Cả ba đều là đàn em của Vương Văn Viễn.

Trong phiên tòa này, ngoại trừ Vương Văn Viễn ra thì gia đình của ba người kia đã được tư vấn bởi luật sư và bạn bè.

Họ biết rằng chi phí bào chữa rất cao, dù là lên đến vài chục nghìn tệ nhưng cũng không chắc chắn là có thể thắng kiện. Vì vậy mà họ đã chọn luật sư viện trợ do tòa án bố trí.

Đối với các tội danh mà công tố viên đưa ra, các bị cáo và luật sư ủy quyền của họ đều thừa nhận. Bởi vì những tội danh này là không thể chối cãi, bằng chứng tội phạm đã rõ ràng và không có chỗ cho bất kỳ lời bào chữa nào.

Sau khi xác nhận là không có phản đối, Lã Bằng Huy tiếp tục mở lời:

"Dựa trên bằng chứng mà công tố viên cung cấp và lời khai của người phạm tội, hiện tại sẽ tiến hành xác thực thêm."

"Bị cáo Trương Lương, anh có thể miêu tả chi tiết tình cảnh vụ án xảy ra lúc đó được không?"

"Ví dụ: Ai là người chủ động đề nghị lẻn vào nhà của nạn nhân Dương Phàm? Lý do là gì? Cụ thể thì ai đã thực hiện hành vi phạm tội? Ai là người đã đề xuất?"

Đối mặt với những lời nói trên, Trương Lương - bị cáo lớn tuổi nhất trong vụ án này ngẩng đầu nhìn về phía ghế Chánh án:

"Chánh án, tôi sẽ cần phải giải thích từ từ."

"Ừ, anh có thể giải thích từ từ. Nhưng trong quá trình giải thích, tôi có thể sẽ cắt ngang để hỏi thêm những vấn đề khác. Anh hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt. Hãy tiếp tục nói đi."

Lã Bằng Huy nhìn Trương Lương, lắng nghe hắn ta tiếp tục trần thuật.

Trương Lương gật đầu: "Trước khi vụ án xảy ra, tôi và ba người kia có quan hệ tốt."

"Nói trắng ra, chúng tôi là những kẻ xã hội đen, là loại không có việc làm đàng hoàng."

"Vào ngày xảy ra vụ án thì ban đầu, cả bốn người chúng tôi đều đang rảnh rỗi không biết nên làm gì, sau đó Vương Văn Viễn nói muốn tìm chút kích thích."

"Anh ta hỏi chúng tôi có dám vào nhà người khác cướp đồ không."

"Lúc đó, thật sự là chúng tôi cũng không dám đâu, vì vào nhà người khác cướp đồ, hành vi đó cũng quá là nghiêm trọng rồi, chúng tôi đều biết điều đó là không tốt."

"Nhưng Vương Văn Viễn vẫn cố tình nói là sẽ không có vấn đề gì, anh ta liên tục bảo đảm như vậy. Chúng tôi đều nghe lời Vương Văn Viễn nên đã đồng ý."

"Vương Văn Viễn bảo là anh ta biết có một gia đình sống cách làng khá xa. Anh ta nói rằng bản thân biết tình hình của gia đình đó, nói đó là một gia đình mới kết hôn."

"Lúc trước, khi họ kết hôn, anh ta cũng đã gặp cô dâu ở nhà, cô ấy rất xinh đẹp. Anh ta còn nói đùa rằng nếu được thì sẽ đùa giỡn với cô ấy."

"Chúng tôi đã đồng ý với Vương Văn Viễn, khi nghe nói có cô dâu xinh đẹp thì chúng tôi càng thêm động tâm."

"Ngay khi thấy chúng tôi đồng ý, Vương Văn Viễn đã lái xe đưa mọi người cùng đi. Con đường cũng không xa, lái xe chỉ mất khoảng 20 phút."

"Sau đó, chúng tôi trèo tường vào nhà của Dương Phàm."

"..."

Lã Bằng Huy ngồi trên ghế Chánh án cắt ngang lời trần thuật của Trương Lương:

"Vậy động cơ gây án của các anh là gì? Tại sao cuối cùng lại tàn nhẫn giết người?"

Trương Lương mở miệng: "Lúc đó, động cơ của chúng tôi chỉ là vì muốn tìm chút kích thích.

"Chủ yếu là do đề nghị của Vương Văn Viễn. Có thể là Vương Văn Viễn làm vậy là do muốn đùa giỡn với vợ của người ta."

"Anh ta cố tình kéo chúng tôi vào vụ này. Sau này tôi mới hiểu được điều đó."

"Khi vào nhà của Dương Phàm, chúng tôi phát hiện Dương Phàm và vợ của cậu ta đều đang ở trong nhà."

"Vương Văn Viễn vốn là định đùa giỡn với vợ của người ta nên dưới sự chỉ huy của anh ta, chúng tôi đã khống chế được Dương Phàm và vợ của cậu ấy."

"Chúng tôi lúc đó vẫn nghĩ rằng Vương Văn Viễn chỉ muốn đùa giỡn với vợ của Dương Phàm, xong việc thì sẽ rời đi."

"Nhưng chẳng ai ngờ được là Dương Phàm khi nhìn thấy Vương Văn Viễn đùa giỡn với vợ mình thì đã thoát khỏi sự khống chế của chúng tôi và đánh Trương Đại Lực, tát mạnh vào mặt gã"

"Sau khi bị đánh thì Trương Đại Lực nổi giận, gã liền đánh Dương Phàm. Trong quá trình đánh nhau, tất cả chúng tôi đều có tham gia."

"Lúc này, tâm trạng của mọi người đều thay đổi. Trương Đại Lực nói rằng gã đã bị đánh nên nhất định phải trả thù."

"Gã muốn cưỡng hiếp Hồ Vân Vân trước mặt Dương Phàm, để Dương Phàm chứng kiến vợ mình bị cưỡng hiếp...m như thế là để kích thích Dương Phàm, khi đó gã sẽ có thể giải tỏa được cơn giận."

Lã Bằng Huy ngồi trên ghế Chánh án, tiếp tục hỏi:

"Trương Đại Lực nói là muốn cưỡng hiếp Hồ Vân Vân trước mặt Dương Phàm, lúc đó anh và hai người kia đã làm gì?"

"Lúc đó, chúng tôi cũng rất tức giận vì Dương Phàm đánh người nên cũng đã ngầm đồng ý."

"Vậy các anh và những người khác đã phát sinh quan hệ với Hồ Vân Vân?"

"Vâng."

"Chúng tôi đã cưỡng hiếp Hồ Vân Vân trước mặt Dương Phàm."

"Lúc đó, chúng tôi còn trói tay chân của Dương Phàm."

"Nhìn thấy biểu tình thống khổ của Dương Phàm, Trương Đại Lực vô cùng hưng phấn."

"..."

Trương Lương biết rằng lời khai của hắn ta vốn đã được xác thực. Đây cũng là những gì hắn ta đã thú nhận trong quá trình thẩm vấn trước đó.

Nếu hắn ta không thú nhận sự thật vào lúc này thì sẽ làm mất lòng tin của Chánh án đối với lời nói của hắn ta.

Vì vậy mà Trương Lương không dám nói dối.

Trong lúc Trương Lương đang trần thuật, toàn bộ tòa án đều rơi vào im lặng.

Trên ghế của gia đình nạn nhân, Dương Thiết Quân khi nghe được câu chuyện này, đôi mắt liền đỏ hoe.

Con trai và con dâu của ông đã làm sai điều gì ...?

Trong quá trình trần thuật, ông cảm nhận được sự tuyệt vọng và bất lực của con trai và con dâu của mình.

Nghĩ đến điều đó, Dương Thiết Quân lòng lại tràn ngập căm hận nhìn về phía ghế bị cáo.

Án tử hình, nhất định phải phán án tử hình!

Trên ghế Chánh án, Lã Bằng Huy tiếp tục hỏi:

Bình Luận (0)
Comment