"Đó là số tiền mà đương sự của tôi đã chi cho thuốc men."
"Khi tôi đến bệnh viện Dương Thành thứ hai, trong thời gian điều trị mà không có mặt của Lâm Văn Kiệt, chi phí y tế mỗi tháng chỉ dưới 1000 tệ."
"Nhưng sau khi Lâm Văn Kiệt phụ trách điều trị cho Tiêu Xuân Mai thì chi phí thuốc men mỗi tháng từ dưới 1000 tệ lại tăng dần lên khoảng 5000 tệ."
"Thậm chí trong một số trường hợp sau đó, hắn ta còn đề cử thuốc nhập khẩu, chi phí thuốc men mỗi tháng khi ấy cứ vậy mà lên tới tận 9000 tệ!"
"Điều quan trọng hơn nữa là Lâm Văn Kiệt đã cố ý tăng giá thuốc men khi Lý Đống sử dụng con dấu giả để thanh toán chi phí y tế."
"Thậm chí hắn ta còn kê đơn thuốc với giá 30.000 tệ mỗi tháng."
"Chẳng lẽ Lâm Văn Kiệt không biết tình hình kinh tế của gia đình Lý Đống sao?"
"Trong lời khai của Lý Đống, anh ta đã nhiều lần đề cập đến việc gia đình khó khăn, hy vọng Lâm Văn Kiệt có thể kê thuốc rẻ hơn."
"Vì vậy qua điều này, ta có thể thấy rằng Lâm Văn Kiệt biết rất rõ tình hình kinh tế của Lý Đống, biết rõ là anh ta không thể chi trả 30.000 tệ tiền thuốc men mỗi tháng."
"Vậy tại sao Lâm Văn Kiệt vẫn làm như vậy?"
"Mục đích của hắn ta là gì?"
"Mục đích rất rõ ràng, nếu hắn ta làm vậy thì sẽ có thể nhận được một tỷ lệ hoa hồng nhất định từ việc kê đơn thuốc."
"Quay lại vấn đề chính, liệu Lâm Văn Kiệt có biết Lý Đống đã sử dụng con dấu giả hay không? Liệu hắn ta có tác động Lý Đống hay không?"
"Qua những tình huống và logic pháp luật ở trên, ta có thể thấy rằng cách làm của Lâm Văn Kiệt rất không đúng."
"Hơn nữa, hắn ta cũng có hành vi bất thường."
"Từ động cơ, việc Lâm Văn Kiệt cố ý kê đơn thuốc với giá cao vẫn phù hợp với tình huống pháp luật."
"Hơn nữa, còn có một điều cực kỳ quan trọng, đó là bệnh viện Dương Thành thứ hai mỗi lần sử dụng đơn thanh toán đều sẽ yêu cầu bác sĩ điều trị xem qua một lượt."
"Để xác nhận."
"Tại sao trong thời gian dài như vậy, Lâm Văn Kiệt lại không phát hiện ra đơn đóng tiền của Lý Đống?"
"Mà phải đợi đến khi Lý Đống làm ầm lên thì bệnh viện mới bắt đầu tiến hành điều tra về vấn đề này?"
"Những tình huống và sự thật này là những gì tôi muốn trình bày, tất cả đều không nhằm chứng minh Lâm Văn Kiệt có tội."
"Bởi vì phiên tòa này chỉ liên quan đến Lý Đống nên tôi làm vậy là vì muốn khai thác và xác nhận một số sự thật liên quan đến Lâm Văn Kiệt và đưa ra những lời khai nhất định."
"Dù cho hiện tại tôi vẫn chưa có bằng chứng xác thực việc Lâm Văn Kiệt đã cố ý tác động Lý Đống, khiến anh ta khắc dấu giả."
"Nhưng từ những sự thật và tình huống pháp luật, ta có thể thấy rằng Lâm Văn Kiệt đã có dấu hiệu cố ý kê đơn thuốc để kiếm lời."
"Cũng như là dấu hiệu khiến Lý Đống phải cố ý phạm tội. Vì vậy, về mặt chủ quan, hành động của Lý Đống không phải là cố ý thực hiện hành vi phạm tội, đó là một dạng của bị ép buộc."
"Loại bị ép buộc này là bất đắc dĩ."
"Tôi đã trình bày rõ ràng trong lời khai, Lý Đống không phải lúc nào cũng sử dụng con dấu giả để thanh toán."
"Hành vi lừa dối của anh ta chỉ được thực hiện trong hoàn cảnh bất đắc dĩ và bị ép buộc."
"Hãy thử tưởng tượng mà xem..."
"Đối mặt với việc vợ mình bị bệnh tật tra tấn, nếu không điều trị thì cô ấy sẽ phải đối mặt với cái chết, việc khắc dấu giả lại có thể cứu sống được vợ mình."
"Lý Đống có quyền lựa chọn không?"
"Anh ta không có quyền lựa chọn, anh ta không có khả năng để lựa chọn!"
"Anh ta chỉ có thể chọn lừa dối thôi!"
"Đây cũng là một cách để bảo vệ mạng sống của vợ mình. Tuy nhiên, điều anh ta đã làm là sai lầm, là vi phạm pháp luật."
"Nhưng trong quá trình phạm tội này, anh ta không hề làm tổn thương bất kỳ ai."
"Việc lợi dụng con dấu giả để thanh toán cũng chỉ gây ra thiệt hại kinh tế nhất định!"
"Quá trình này có thể được coi là hành vi cứu người bất đắc dĩ, dẫn đến thiệt hại kinh tế cho người khác."
"Từ những điều trên, tôi cho rằng trong vụ án này, nên giảm nhẹ hình phạt cho Lý Đống."
"..."
Lời bào chữa của Tô Bạch rất dài, nhưng nội dung trọng tâm lại rất ngắn gọn.
Thứ nhất: Bác bỏ quan điểm của Lâm Văn Kiệt và Chu Vĩ, việc Lâm Văn Kiệt bắt Lý Đống mua thuốc đắt tiền không phải là vô lãi với hắn ta.
Thứ hai: Tuy không có bằng chứng xác thực là Lâm Văn Kiệt đã tác động Lý Đống để khắc dấu và thanh toán chi phí y tế.
Nhưng điều này cũng không quan trọng, quan trọng là Lý Đống có bị ép buộc hay không.
Điều này được chứng minh như thế nào?
Điều này được chứng minh qua chi phí thuốc men.
Hơn nữa, việc chi phí thuốc men ngày càng tăng trong lời khai càng làm rõ điều này.
Dù không có bằng chứng chứng minh nhưng dựa vào hướng đi của Chánh án.
Chánh án hẳn là sẽ đi theo khuynh hướng có lợi cho Lý Đống.
Thứ ba: Chỉ ra nguyên nhân thứ hai khiến Lý Đống bị ép buộc, là do không có tiền để chữa bệnh!
Bệnh của Tiêu Xuân Mai có thể trì hoãn không? Không được.
Về mặt ý nghĩa pháp luật và tình cảm, quyền sống của Tiêu Xuân Mai sẽ được ưu tiên.
Hơn nữa, vì Lý Đống là chồng của Tiêu Xuân Mai nên anh ta có quyền lợi và nghĩa vụ chăm sóc cô ấy.
Trong bối cảnh phiên tòa bình thường.
Mặc dù là pháp luật chính nghĩa, công bằng và nghiêm minh.
Nhưng trong trường hợp hành động phạm pháp theo hướng thiện thì thường sẽ được xử lý nhẹ hơn.
Đây cũng là một tiêu chí cân nhắc quan trọng của phía thẩm phán trong pháp luật.
"Hiện tại, tình huống cơ bản cũng đã được trình bày, phần còn lại là chờ đợi phán quyết của Chánh án."
Tô Bạch ngẩng đầu nhìn về phía ghế của Chánh án.
Trên ghế của Chánh án là Ngụy Quốc Minh.
Sau khi nghe xong lời bào chữa của Tô Bạch, ông đã sắp xếp lại tình huống một cách nhất định.
Tình huống hiện tại là dù Tô Bạch không có bằng chứng xác thực để chứng minh Lâm Văn Kiệt đã tác động Lý Đống.
Nhưng từ lời bào chữa của hắn thì có thể thấy rằng Lâm Văn Kiệt đã thực sự cố ý bán thuốc đắt cho Lý Đống.
Đúng là việc Lý Đống khắc con dấu riêng cũng có một phần nguyên nhân là do việc này.
Về mặt chủ quan, anh ta đã bị ép buộc ở một mức độ nhất định.
Tuy nhiên...
Vụ án vẫn cần được bào chữa thêm, còn nhiều điểm cần phải được phân tích kỹ lưỡng.
Ví dụ như là tranh luận về vấn đề gây rối.
Có nên bác bỏ hay không?
Nghĩ đến đây, Nguỵ Quốc Minh gõ búa, nhìn về phía ghế của công tố viên:
"Công tố viên có quan điểm khác về vấn đề gây rối hay không? Có cần phải trình bày thêm không?"
Đối mặt với câu hỏi của Chánh án, công tố viên sắp xếp lại tài liệu trước mặt mình.
Qua lời bào chữa của luật sư bệnh viện và luật sư đại diện cho bị cáo.
Công tố viên cũng hiểu rất rõ là Lý Đống đang phải đối mặt với tình huống gì trong vụ án này.
Vấn đề về việc gây rối, trong phán quyết của phiên tòa sơ thẩm, công tố viên cũng biết rõ ràng là đã thực sự có tồn tại một số vấn đề nhất định.
Vấn đề không phải là có nội tình gì, chỉ là tòa án hoàn toàn có thể không đưa ra phán xét.
Câu hỏi của Chánh án thực chất cũng đã thể hiện được thái độ rồi.
Đó là không có khuynh hướng phán xét về việc có hành vi gây rối.
Mà là nhận định hành vi của Lý Đống khi đến bệnh viện "làm ầm lên" là hành vi bảo vệ quyền lợi hợp pháp.
Vì vậy...
Đối với câu hỏi của Chánh án, công tố viên trả lời:
"Thưa Chánh án, về vấn đề gây rối, bên tôi cũng đã trình bày đầy đủ."
"Hiện tại tôi không có bất kỳ ý kiến phản đối nào."
"Ừm!"
Trên ghế của Chánh án, Nguỵ Quốc Minh gõ búa, ông trực tiếp phán xét về tội danh gây rối.
"Đối với phán quyết của phiên tòa sơ thẩm về việc bị cáo Lý Đống có hành động gây rối không hợp lý."
"Trong phán quyết này, tòa án phúc thẩm phán định việc Lý Đống đến bệnh viện là để đòi hỏi quyền lợi, đó là hành vi tự bảo vệ quyền lợi của mình."
"Hành động trên không phù hợp với định nghĩa của pháp luật về gây rối."
Cộc cộc!
Búa gõ vang lên, phán quyết đã kết thúc.
Sau đó, Chánh án quay đầu nhìn về phía ghế bệnh viện.
Hiện tại phán định về điểm gây rối này đã hoàn thành, kế tiếp chính là phán định ý nghĩa của việc lừa đảo.
Trước đây cũng đều đã cho thấy cụ thể qua đầy đủ chứng cứ chứng minh hành vi và tình cảnh phạm tội lừa đảo của Lý Đống.
Điểm này là không thể bàn cãi.
Điều quan trọng bây giờ là căn cứ vào tình cảnh giảm hình phạt thì ông nên phán quyết thời hạn bao nhiêu mới là phù hợp.
Vì vậy nên hiện tại...
Bọn họ sẽ cần phải nghe ý kiến của bệnh viện về tính nghiêm trọng và hậu quả của vụ án này.
Thực ra thì vụ án giảm nhẹ hình phạt cho Lý Đống cũng khá đơn giản.
Bọn họ không cần phải chứng minh là Viện kiểm sát đã mắc sai lầm nghiêm trọng nào, chỉ cần thể hiên rõ động cơ chủ quan của Lý Đống là đủ.
Ngồi trên ghế phía kháng cáo, Tô Bạch lắng nghe Chánh án đưa ra phán quyết đơn giản đối với lý do gây rối của Lý Đống.
Dường như vị Chánh án ở phiên phúc thẩm không đồng tình với mức án sơ thẩm.
Tô Bạch không biết là Chánh án ở lần phúc thẩm này đang định phán mức án bao nhiêu, nhưng hắn chắc chắn rằng mức án sẽ không phải là quá ba năm.
Phán định cho vấn đề cố tình gây rối đã kết thúc.
Trong vụ án này, thời hạn thi hành án của Lý Đống sẽ được giảm nhẹ.
...
"Tới lúc này rồi, về cơ bản là đã không còn gì để trình bày nữa. Bây giờ chỉ còn phải chờ Chánh án hoàn thành việc chỉnh lý án kiện là xong." Tô Bạch thầm nghĩ.