Đại Luật Sư Ngoài Vòng Pháp Luật (Dịch Full)

Chương 821 - Chương 821. Phối Hợp Điều Tra, Tìm Ra Manh Mối Chính Đằng Sau Hậu Trường!

Chương 821. Phối Hợp Điều Tra, Tìm Ra Manh Mối Chính Đằng Sau Hậu Trường! Chương 821. Phối Hợp Điều Tra, Tìm Ra Manh Mối Chính Đằng Sau Hậu Trường!

Trong tình huống này, mọi quyết định đều phải cực kỳ cẩn thận.

Nhưng...

Xét đến tình hình của phiên tòa trước mắt, rõ ràng là tòa án không hề nể mặt ông ta.

Tất nhiên, ông ta cũng hiểu rõ lý do cho việc này.

Chủ yếu là vì trước đây ông ta đã quá tùy tiện trong việc ‘chào hỏi’.

Có lẽ là bên tòa án đã không mấy để tâm đến.

Thêm một điểm nữa là do cha mẹ của bốn bị cáo còn lại đều đã đồng ý cho con cái của họ phải gánh tội thay.

Ông ta không cho rằng trong tình huống này, cha mẹ của những bị cáo kia sẽ dám đổi ý trước mặt ông ta.

Đây cũng là một kiểu kiêu ngạo trường kỳ của ông ta.

Tuy nhiên... Để tránh gặp phiền phức khác, cũng như là để vụ án này có thể được giải quyết ổn thoả.

Lý Đồng Vĩ sau vài giây do dự vẫn quyết định gọi điện cho Viện trưởng của Tòa án Trung cấp.

Chỉ có điều...

Lần này, khi ông ta tự mình gọi điện thoại thì lại không có ai bắt máy.

Nhìn dòng chữ "Số máy quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được" trên điện thoại, Lý Đồng Vĩ nhíu mày.

Cuối cùng ông ta cũng không nói gì... Chỉ dặn dò thư ký thông báo lại cho Viện trưởng Tòa án Trung cấp, yêu cầu đốc thúc Viện trưởng giải quyết phiền phức này, để vụ án có thể kết thúc êm đẹp, tránh phải dây dưa thêm nữa.

Mặt khác.

Viện trưởng của Tòa án Trung Cấp thành phố Côn sau khi nhìn thấy điện thoại ngừng rung thì thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng ông ta thầm nhủ, cuộc điện thoại này tuyệt đối không thể nghe.

Bởi vì ông ta biết rõ mục đích của cuộc gọi kia không có gì khác ngoài việc yêu cầu ông ta không phán quyết Lý Tiểu Quả có tội khi làm thẩm phán, hoặc là tìm cách trì hoãn phiên tòa.

Nhưng!

Hai nội dung trên, dù là cái nào đi nữa thì ông ta cũng không thể đáp ứng được.

Bởi vì một khi chấp nhận, chuyện này sẽ chẳng những không mang lại lợi ích gì cho ông ta, trái lại còn gây ra phiền phức không nhỏ.

Hiện giờ ai mà không biết là Lý Đồng Vĩ đang gặp rắc rối?

Vạn nhất sau này xảy ra chuyện gì, ông ta lại bị dính líu đến thì sao?

Tuy nhiên, việc không nghe điện thoại này cũng không khiến Viện trưởng lo lắng là sẽ bị gây khó dễ.

Nếu có ai hỏi là vì sao lại không nghe thì ông ta hoàn toàn có thể lấy cớ là do không thấy để lấp liếm cho qua.

Nhưng...

Một khi đã nghe điện thoại, ông ta có muốn chối cũng không được!

Trong tình huống này, việc giả vờ không biết sẽ là lựa chọn tốt nhất.

Hừm...

Viện trưởng hít sâu một hơi, buông lỏng tâm trạng -- nói gì thì vụ án này cũng không phải là do ông ta phụ trách.

Dù là Viện trưởng nhưng ông ta không muốn phải gánh vác trách nhiệm này.

Nếu đẩy cho Phó Viện trưởng khác gánh thay thì liệu người ta có đồng ý hay không?

Chắc chắn là không rồi!

Vì vậy, trong vụ việc này, cứ giải quyết theo lẽ thường là lựa chọn tốt nhất!

Nếu đối phương có bản lĩnh thì sẽ trực tiếp phát văn bản chỉ thị chứ không liên lạc riêng với ông ta.

Chỉ cần phát văn bản, ông ta sẽ xử lý ngay lập tức.

Sau đó thì hoàn toàn có thể rũ bỏ trách nhiệm.

Tại sao đối phương không phát văn bản mà lại đi liên lạc riêng cho ông ta?

Chẳng phải là vì sợ phải chịu trách nhiệm, muốn đẩy hết mọi trách nhiệm cho ông ta gánh vác hay sao?

Viện trưởng của Tòa án Trung cấp đã nhìn thấu được tâm tư này.

Nếu hiện tại không chịu được áp lực thì sau này, áp lực sẽ càng lớn.

Điểm này, ông ta hiểu vô cùng rõ.

...

Cùng lúc đó.

Tô Bạch với tư cách là luật sư uỷ thác của người bị hại đã cố ý đến thăm Ngô Tiểu Khiết.

Trong vụ án này, Ngô Tiểu Khiết đã phải chịu tổn thương rất lớn.

Tuy nhiên, sau một thời gian điều trị, bệnh tình của cô đã thuyên giảm đáng kể.

Về cơ bản thì cô đã có thể giao tiếp bình thường.

Khi trò chuyện với Ngô Tiểu Khiết, Tô Bạch thường sẽ cố gắng tránh né việc đề cập trực tiếp đến quá trình bị xâm hại.

Hắn hỏi Ngô Tiểu Khiết xem cô có hiểu rõ, có ấn tượng hay là có thể đưa ra nhận định chính xác nào về vụ án hay không.

Ngô Tiểu Khiết gượng cười đáp lời.

Nụ cười tuy miễn cưỡng nhưng vẫn có thể nhận ra được tâm trạng vui vẻ của cô.

"Luật sư Tô..."

"Toàn bộ quá trình xảy ra vụ án, em đều nhớ rất rõ, em có thể đưa ra được nhận định chính xác, cũng có ấn tượng cụ thể."

"Chỉ cần có thể đưa những kẻ đã làm hại em vào tù thì dù có phải nhớ lại những chuyện này, em cũng không còn cảm thấy đau khổ nữa."

"Luật sư Tô... Nếu tại phiên tòa, anh cần phối hợp ở đâu thì em sẽ cố gắng hết sức."

"...Được."

Tô Bạch gật đầu nhẹ, kết thúc cuộc trò chuyện.

Tuy cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ không sâu sắc nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ sự căm phẫn của Ngô Tiểu Khiết đối với những kẻ đã làm hại cô.

Tuổi trẻ... Thường là độ tuổi lương thiện.

Hiện tại, điều Ngô Tiểu Khiết mong muốn nhất chính là được nhìn thấy những kẻ thủ ác phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Thêm vào đó, dựa theo lời khai trước đó của Ngô Tiểu Khiết thì Lý Tiểu Quả chính là kẻ chủ mưu, là người đã gây tổn thương nặng nề nhất cho cô.

Vì vậy nên Ngô Tiểu Khiết vẫn luôn hy vọng được nhìn thấy Lý Tiểu Quả phải chịu sự trừng trị thích đáng!

...

Ra khỏi bệnh viện.

Ngô Giang thở phào nhẹ nhõm, ông nói với Tô Bạch:

"Luật sư Tô... Lần này thật sự cảm ơn anh vì đã đến thăm Tiểu Khiết."

"Lâu lắm rồi tôi mới thấy con bé vui vẻ như vậy..."

"Trước đây, do có nhiều người nói này nói nọ về vụ án nên đã khiến cho con bé nảy sinh tâm lý kháng cự, bị phiền muộn nghiêm trọng."

"Bây giờ... Nhờ có những lời khẳng định của luật sư Tô, tâm trạng của con bé rõ ràng là đã trở nên tốt hơn rất nhiều."

"Cuối cùng con bé cũng đã cười rồi! Cảm ơn luật sư Tô!"

"Ừm!"

Tô Bạch gật đầu. Trong cuộc trò chuyện vừa rồi với Ngô Tiểu Khiết, hắn cũng đã cảm nhận được rõ là tâm trạng của cô đang dần trở nên tích cực hơn.

"Sau khi vụ án này kết thúc thì nhất định là phiền muộn của Tiểu Khiết cũng sẽ vơi đi được phần nào thôi."

Nghe Tô Bạch nói, Ngô Giang cười gật đầu:

"Đúng vậy."

"Nhưng vụ án này, nếu muốn truy tố Lý Tiểu Quả thì đúng là vẫn có chút khó khăn..."

Nghĩ đến đây, nét mặt của Ngô Giang lại thoáng chút buồn bã.

Tô Bạch cười nhẹ, đứng trên lập trường của Ngô Giang, quả thực là vấn đề này có chút khó.

Nhưng hiện tại, việc xác định hành vi phạm tội của Lý Tiểu Quả đang có bước tiến nhanh.

Trong tình huống này...

Dù vẫn có khó khăn nhưng cũng không phải là quá lớn.

Vấn đề là cần phải xem tiến trình điều tra của Đoạn Thiệu ở phía bên kia.

...

Viện kiểm sát.

Sau khi từ chối sự can thiệp của bộ phận chấp pháp thì Đoạn Thiệu bắt đầu tập trung điều tra sâu hơn vào bốn bị cáo Lâm Long, Trương Sơn Phong, vân vân...

Trong quá trình điều tra, Đoạn Thiệu cũng đã phát hiện ra một số vấn đề có liên quan đến vụ án.

Đó là lời khai của bốn bị cáo đều thống nhất.

Cả bốn người đều khẳng định là trong vụ án này, Lý Tiểu Quả có thể giúp bọn họ được thoát tội hoặc làm giảm nhẹ hình phạt, vì vậy nên họ mới không muốn khai báo tội ác của Lý Tiểu Quả.

Đoạn Thiệu cũng đã có kinh nghiệm nhất định trong quá trình thẩm tra về vấn đề này.

Trong phòng thẩm vấn.

Đoạn Thiệu nhìn Lâm Long, tóm tắt ngắn gọn thông tin của anh ta, sau đó thì đi thẳng vào vấn đề:

"Tôi biết cậu đang nghĩ gì."

"Cũng có thể nói là tôi biết cách nghĩ của bốn bị cáo các cậu."

"Cách nghĩ của các cậu không có gì khác ngoài việc cảm thấy gia đình Lý Tiểu Quả sẽ có thể giúp các cậu giảm nhẹ hình phạt. Các cậu tin là bọn họ có thể làm được."

"Nhưng... Bản thân cậu có cân nhắc đến việc nếu chuyện đó không xảy ra bao giờ chưa?"

Thấy Lâm Long vẫn giữ im lặng, Đoạn Thiệu tiếp tục gia tăng sức ép.

"Tại phiên tòa trước đó, mức án mà Viện kiểm sát đã đề nghị là tử hình. Hơn nữa, luật sư uỷ thác của bên bị hại còn yêu cầu kéo dài thời gian xét xử và đã được tòa án chấp thuận. Rõ ràng là mọi việc đang đi theo chiều hướng bất lợi cho các cậu."

"Cậu có muốn biết tại sao tòa án lại chấp thuận việc kéo dài thời gian xét xử không?"

"Tại phiên tòa, luật sư uỷ thác của bên bị hại đã trình bày tội ác của Lý Tiểu Quả, việc kéo dài thời gian xét xử được đồng ý chính là vì họ muốn điều tra Lý Tiểu Quả."

"Điều này lẽ nào cậu lại không biết?"

Lời nói của Đoạn Thiệu có chút lộn xộn.

Nhưng với Lâm Long thì anh ta cũng không dài dòng dây dưa làm gì cả, cứ trực tiếp vào thẳng vấn đề thôi.

Sau khi nghe những lời này, nét mặt Lâm Long hiện lên vẻ do dự.

Nhưng anh ta vẫn giữ im lặng.

Đoạn Thiệu cười rồi gõ nhẹ lên mặt bàn, tiếp tục nói:

"Tất nhiên, cậu có thể tiếp tục im lặng."

"Trước tiên thì tôi sẽ phân tích điều mà cậu cần phải gánh chịu khi gánh tội thay."

"Hậu quả sẽ là tử hình, nếu không bị phán tử hình thì ít nhất cũng sẽ nhận án tử hình treo!"

"Tất cả đều là căn cứ theo luật pháp của quốc gia, tôi không hề lừa dối cậu."

"Nhưng nếu cậu không gánh tội thay mà chỉ là đồng phạm thì tội danh của cậu trong vụ án này sẽ được giảm nhẹ đi đáng kể đấy, rất có thể là sẽ chỉ bị phán tù chung thân thôi."

"Căn cứ vào việc có lập thành tích hay không thì cậu thậm chí còn có thể được giảm án trong thời gian thụ án, cũng có thể là theo quyết định của thẩm phán thì cậu sẽ chỉ bị phán cỡ mười mấy năm."

"Điều này tuy không thể được đảm bảo nhưng tôi có thể nhắc nhở cậu là kết quả này vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc cậu chịu gánh tội thay."

Bình Luận (0)
Comment