"Chuyện khác tạm thời không nói...y là điện thoại, tôi sẽ gọi cho bố cậu, cậu hãy hỏi ý kiến của ông ấy đi."
Đối với lần thẩm vấn này, Đoạn Thiệu đã chuẩn bị kỹ càng cho việc liên lạc với cả bốn gia đình của các bị cáo.
Trong đó, Lâm Kiến Thiết - bố của Lâm Long là người lo lắng cho sự an toàn của con trai mình nhất.
Hơn nữa, ông ta cũng không tin vào lời đảm bảo mà "em trai kết nghĩa" của mình đã hứa hẹn, bởi vì ông ta chưa từng được nhìn thấy cái gọi là đảm bảo đó!
Vì vậy, khi Đoạn Thiệu đề nghị Lâm Kiến Thiết khuyên nhủ con trai của mình thì ông ta liền lập tức đồng ý.
Trong cuộc gọi video, Lâm Kiến Thiết sốt sắng nói:
"Tiểu Long, con đừng gánh tội thay cho Lý Tiểu Quả nữa!"
"Thằng chó má đó vô dụng mà, con cũng biết điều đó rồi còn gì?"
"Bây giờ con phải nghe theo sự sắp xếp của cán bộ công tác, họ bảo làm gì thì làm nấy! Cứ thành khẩn nhận tội, khai báo toàn bộ sự việc!"
"Chỉ có như vậy thì con mới không bị phán án quá nặng!"
"Còn Lý Tiểu Quả kia, bây giờ bố tìm cũng chẳng thấy nó ở đâu cả. Nó sẽ không quan tâm đến chúng ta đâu, vẫn là phải dựa vào chính mình thôi."
"Con đừng vì cái gọi là nghĩa khí giang hồ, có may mắn trong người mà tưởng là có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật."
"Bây giờ con cần phải phối hợp, đã hiểu chưa?"
Đối mặt với sự thúc giục của bố mình, nét mặt thờ ơ của Lâm Long đã biến mất đi rõ ràng.
Thực ra thì lúc đầu anh ta đã một có chút dao động rồi.
Nhưng anh ta do sợ là Đoạn Thiệu đang lừa mình nên vẫn luôn giữ im lặng.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy sự thúc giục của bố ruột thì khi này Lâm Long mới hiểu rõ là Lý Tiểu Quả không đáng tin cậy.
So với tình nghĩa giang hồ, Lâm Long đương nhiên là vẫn muốn bảo vệ bản thân hơn.
Anh ta hiểu rất rõ điều này.
Nhìn thấy sự thay đổi trong nét mặt của Lâm Long thì Đoạn Thiệu lại nói thêm vài câu với Lâm Kiến Thiết, sau đó cúp máy.
Anh ta ngồi lại vào vị trí thẩm vấn, ra hiệu cho đồng nghiệp bên cạnh ghi chép.
"Lâm Long, bây giờ bố cậu đã nói rõ với cậu rồi."
"Cậu có thể khai báo chi tiết sự việc có được không?"
Lâm Long thở dài, nét mặt bỗng trở nên thờ ơ.
Sau đó gật đầu: "Được, Kiểm sát trưởng."
"Bất cứ vấn đề gì tôi cũng đều sẽ trả lời chi tiết hết."
"Nhưng... Tôi chỉ muốn hỏi một điều thôi. Liệu việc khai báo chi tiết có thực sự giúp tôi được giảm nhẹ hình phạt không?"
"Đương nhiên là được rồi! Nhưng cụ thể thì vẫn cần phải xem phán quyết của thẩm phán đã!"
"Hơn nữa, cậu hiện tại là người duy nhất chịu khai báo. So với ba người kia thì cậu có biểu hiện lập công."
"Vì vậy nên cậu cứ yên tâm đi."
Đoạn Thiệu cười đáp.
Hiện giờ Lâm Long đã quyết định phối hợp rồi nên mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều!
...
"Luật sư Tô!"
"Lâm Long đã kể hết tất cả về tình tiết phạm tội rồi!"
"Bao gồm sự thật về tội của Lý Tiểu Quả và vấn đề gánh tội thay!"
Hành vi phạm tội của Lý Tiểu Quả hiện tại đã có thể được xác nhận!"
Trong văn phòng luật sư Bạch Quân, Tô Bạch vừa nhận được cuộc gọi thì liền nghe thấy giọng nói phấn khởi của Đoạn Thiệu từ đầu dây bên kia.
Nghe tin Lâm Long đã khai báo toàn bộ tình tiết phạm tội, Tô Bạch mỉm cười.
Lâm Long đã kể hết tất cả, bao gồm tình huống gánh tội thay có liên quan đến Lý Tiểu Quả, những người liên quan cũng đều đã được khai ra.
Như vậy thì vụ án tố cáo Lý Tiểu Quả cũng gần như là đã xong rồi!
Chỉ cần chờ thêm vài ngày để thu thập chứng cứ khách quan nữa là họ hoàn toàn có thể tiến hành bắt giữ và khởi tố Lý Tiểu Quả.
Họ thậm chí còn có thể bắt giữ Lý Tiểu Quả ngay bây giờ, tạm giam để thẩm vấn.
Đây quả là tin tốt!
Tô Bạch thầm reo lên trong lòng, sau đó cười nói:
"Đây đúng là tin mừng mà!"
"Hiện tại, chứng cứ mà phía kiểm sát nắm giữ chắc hẳn là đã hình thành được chuỗi chứng cứ rồi nhỉ?"
"Nếu chuỗi chứng cứ đã được hình thành thì việc khởi tố Lý Tiểu Quả sẽ không còn vấn đề gì nữa!"
Đoạn thiệu cười nói: "Còn thiếu một chút, đồng nghiệp của tôi vẫn đang tiến hành thẩm vấn những người khác."
"Ước chừng nhiều nhất thì khoảng một ngày là sẽ có thể hoàn thành việc thẩm vấn."
"Ừm, vậy trong quá trình thẩm vấn, anh có gặp phải trở ngại nào không?" Tô Bạch hỏi.
Đối mặt với câu hỏi của Tô Bạch, Đoạn thiệu trả lời:
"Có chứ!"
"Trong quá trình thẩm vấn chắc chắn sẽ phải gặp trở ngại, nhưng cũng không có vấn đề gì quá lớn đâu. Chỉ là luôn có một số người hay ám thị và nhắc nhở tôi chú ý đến tiến triển của vụ án này, cũng như là bối cảnh của những người liên quan."
"Ha ha!"
"Vụ án này nghiêm trọng như thế, tất nhiên là phải nghiêm túc điều tra rồi!"
"Cho nên chuyện này cứ mặc kệ đi... Dù sao thì tình huống của vụ án này cũng phức tạp, không ai dám trực tiếp ra tay, sợ phải rước họa vào thân."
"Bây giờ tình hình là như vậy, tôi đã gửi đơn xin bắt giữ Lý Tiểu Quả lên cấp trên rồi."
"Chắc là sẽ được phê duyệt trong hôm nay thôi. Thế là ngày mai liền có thể tiến hành bắt giữ!"
"Ừ!"
Tô Bạch gật đầu.
Thực ra thì việc bắt giữ có liên quan đến một số bí mật nhất định, Đoạn thiệu không cần phải tiết lộ cho hắn những điều này.
Tuy nhiên...
Đoạn thiệu nói cho Tô Bạch biết cũng là bởi vì anh ta tin tưởng hắn.
Chỉ cần hắn không tiết lộ ra bên ngoài thì về cơ bản là sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn.
Hiện tại đã xác định được sự thật khách quan và chứng cứ chính về hành vi phạm tội của Lý Tiểu Quả, ngày mai họ hoàn toàn có thể tiến hành bắt giữ.
Tốc độ xem như là rất nhanh!
Sau khi cúp điện thoại, Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần xác định được chứng cứ thì đối với vụ án này, Lý Tiểu Quả cũng coi như là đã bị tuyên án rồi.
Hơn nữa, điểm này còn chưa phải là quan trọng nhất.
Vậy điều quan trọng nhất là gì?
Quan trọng nhất chính là tình huống của vụ án này tương đối nghiêm trọng.
Vụ án không chỉ liên quan đến Lý Tiểu Quả mà còn có một vấn đề quan trọng hơn, đó chính là làm sao Lý Tiểu Quả từ thủ phạm chính lại biến thành người vô tội và được thả ra.
Đây mới là điểm mấu chốt!
Bởi vì những người liên quan đến vấn đề này đều có bối cảnh vô cùng phức tạp.
Nhưng... Dù sao thì bây giờ cũng đã có chứng cứ rồi, ngày mai sẽ tiến hành bắt giữ.
Hiện tại đã có thể kết tội Lý Tiểu Quả, vấn đề tiếp theo sẽ không còn quá lớn nữa!
Tô Bạch và Đoạn thiệu lại trò chuyện thêm một lúc, bọn họ xác định việc bắt giữ Lý Tiểu Quả và những người có liên quan đến việc hắn ta từ thủ phạm chính lại biến thành người vô tội sẽ cùng lúc được tiến hành.
Đối với vụ án này...
Tô Bạch lại càng thêm tự tin!
Chỉ cần chờ thêm vài ngày nữa thì vụ án này sẽ được kết thúc!
Hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đến ngày hôm nay!
Nếu Ngô Giang biết được chuyện này, ông ấy nhất định sẽ rất vui mừng.
Tuy nhiên...
Kế hoạch bắt giữ sẽ được tiến hành bí mật, tạm thời hắn không thể nói cho Ngô Giang biết.
...
Ngày hôm sau.
Trong một căn hộ bình thường.
Lý Tiểu Quả không biết tại sao hắn ta vẫn luôn cảm thấy bất an trong mấy ngày gần đây.
Loại bất an này không có bất kỳ lý do cụ thể nào, nó chỉ xuất phát từ một trạng thái tâm lý đặc biệt.
Sau nhiều lần tự vấn thì Lý Tiểu Quả cho rằng nguyên nhân cho sự bất an này là do phiên tòa xét xử hiện đã bước vào giai đoạn tạm hoãn. Hơn nữa, Lâm Long và những người khác vẫn chưa bị tuyên án, điều này cho thấy là vụ án vẫn chưa được kết thúc.
Quan trọng hơn là mấy ngày nay, mỗi khi dì Vương đến đưa cơm cho hắn ta thì đều sẽ thường xuyên nhắc đến một số chuyện, ví dụ như là nói về tình hình của Lý Đồng Vĩ hiện tại không được tốt, hay là nói về việc dì Vương cũng không biết rõ tình hình cụ thể ra sao ở bên phía tòa án.
Bà ta ban đầu còn nghĩ là sẽ cho Lý Tiểu Quả được tự do một chút sau khi phiên tòa kết thúc, nhưng mấy ngày nay bà ta lại không còn nhắc đến ý nghĩ và yêu cầu này nữa.
Dù sao...
Trong lòng Lý Tiểu Quả cũng hiểu rõ là nếu vụ án này, hay nói cách khác là nếu chuyện này không được giải quyết triệt để thì tình hình mà hắn ta phải đối mặt sẽ vô cùng nguy hiểm.
Hiện tại, hắn ta không có khả năng thay đổi hay làm bất cứ điều gì, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi chờ đợi kết quả cuối cùng ở nhà.
"Hy vọng là sẽ không có chuyện gì xảy ra..."
"Nhưng tại sao mấy ngày nay mình luôn cảm thấy bất an thế này?"
Lý Tiểu Quả xoa xoa mi tâm, hắn ta ngồi trên ghế sofa, tâm trạng càng thêm bồn chồn.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Khi nhìn qua mắt thần, Lý Tiểu Quả chỉ thấy một chàng shipper mặc đồng phục:
"Xin chào, đây là đồ ăn của anh, mời ra nhận ạ..."
Đồ ăn?
Gần đây hắn ta không hề đặt đồ ăn, tất cả cơm đều là do dì Vương đưa đến, sao bây giờ lại có đồ ăn giao tới?
Cảm thấy kỳ lạ, Lý Tiểu Quả nói: "Gần đây tôi không đặt đồ ăn, anh giao nhầm rồi."
Anh chàng shipper nghi hoặc: "Không giao nhầm đâu, nhà này là nhà của Lý Tiểu Quả mà, anh đã đặt lẩu cay."
"Không có giao nhầm đâu."
Lý mỗ: "Nhưng tôi không đặt, anh hãy trả lại đơn hàng này đi!"
Anh chàng shipper không quan tâm đến Lý Tiểu Quả nữa, chỉ tự mình nói:
"Nếu có người ở thì tôi sẽ để đồ ăn ở ngoài cửa, nhớ đánh giá tốt cho tôi nhé."
Nói xong, anh chàng shipper quay đầu bỏ đi.