Đại Luật Sư Ngoài Vòng Pháp Luật (Dịch Full)

Chương 865 - Chương 865. Một Mạng Người, Chỉ Đáng Giá Một Bữa Rượu? 2

Chương 865. Một mạng người, chỉ đáng giá một bữa rượu? 2 Chương 865. Một mạng người, chỉ đáng giá một bữa rượu? 2

"Không giống mấy năm trước…"

"Những năm trước? An ninh không tốt à? Dì à, dì nói cho con nghe để con cũng chú ý một chút."

"Được!"

"Dì họ" nhiệt tình mở lời: "May là con đến làm việc bây giờ, nếu là trước đây, chắc chắn rất nguy hiểm."

"Như mấy năm trước, trong làng thường xuyên đánh nhau, động dao động kiếm, còn cả giết người nữa."

"Như Trương Truyền Thành kia của làng bên cạnh chúng ta, con có biết không?"

"Mấy năm trước, vì muốn chiếm đất của người ta, đánh chết một phụ nữ, con trai của người phụ nữ ấy về, muốn giết chết nó."

"Không phải... hắn cướp tài sản của người khác và giết người khác, liệu có người nào đã bắt hắn không?"

"Sao lại thế, chỉ có hai mẹ con, làm sao lại đấu lại người có quyền thế được."

"Chuyện này nói đến, đôi mẹ con đó thật đáng thương…"

"…"

"Dì họ" liên tục kể cho Tô Bạch nghe tình huống cụ thể.

Trong quá trình đó, Tô Bạch hiểu rõ hơn tình hình.

Hóa ra… Trương Truyền Thành không bị bắt, là do tìm được bạn của em gái mình.

Họ cùng nhau uống một bữa rượu.

Thậm chí còn không tốn tiền gì, cũng không làm gì khác.

Sau đó, vụ án bị chìm xuồng.

Nghe xong lý do, Tô Bạch thở dài.

Thật đáng buồn, cô nhi quả mẫu thật dễ bị bắt nạt.

Một mạng người, chỉ cần uống một bữa rượu là có thể bị bỏ qua, không đòi lại được công bằng.

Thật đáng buồn.

Lý Tuyết Trân cũng ngạc nhiên, hỏi:

"Chỉ cần uống một bữa rượu là có thể chìm xuồng vụ án? "

"Chẳng lẽ không ai báo án hay tố cáo à?"

"Đây là một mạng người đấy!"

"Dì họ" lắc đầu: "Không có cách nào, nó có quyền thế, có bối cảnh ở địa phương."

"Con có tố cáo, có khi cũng rơi vào tay nó."

"Tôi nghe nói vụ án này có người tố cáo."

"Nhưng Trương Truyền Thành lấy đơn tố cáo của người ta, tìm đến nhà người ta, hỏi người ta tại sao tố cáo nó."

"Người ta phải nhận lỗi, còn phải cho tiền, mới giải quyết được."

"Có chuyện này, ai còn dám tố cáo lén lút nữa?"

"Hơn nữa, đôi mẹ con kia cô nhi quả mẫu, lại không có đàn ông che chở."

"Chuyện này chẳng phải là chết rồi…"

Tô Bạch hiểu rõ toàn bộ diễn biến và tình huống.

Qua lời kể của "Dì họ".

Có thể thấy, nhiều người trong làng xung quanh đều biết chuyện này.

Nhưng do danh tiếng của Trương Truyền Thành trong vùng, và danh xưng côn đồ.

Nên không ai dám đứng ra đòi lại công bằng.

Tất nhiên… "Dì họ" cũng nói rất rõ ràng.

Không phải không có người dám, mà là người dám sẽ bị uy hiếp.

Trong tình huống này, nhiều người không muốn đắc tội Trương Truyền Thành.

Nên mới xảy ra tình huống này…

Nói cách khác, Trương Truyền Thành thực sự là một tên côn đồ ở địa phương!

--

Ngoại trừ vụ án có liên quan đến Trương Khấu thì "dì họ" còn biết về không ít hành vi phạm pháp khác của Trương Truyền Thành. Là tổ trưởng tổ tình báo của mấy thôn phụ cận, chẳng có chuyện bát quái nào mà bà không biết hết.

"Dì họ" nước bọt bay tứ tung, một mực nói về Trương Truyền Thành.

Ví dụ như những năm trước, Trương Truyền Thành không biết thu liễm, hắn ta đã cưỡng chế chiếm đất của rất nhiều gia đình. Sau đó Trương Truyền Thành còn xây nhà trên đó và bán nó cho người trong thôn, kiếm được đến hơn mấy chục ngàn tệ.

Ngoài ra thì hắn ta thường xuyên có hành vi chiếm dụng đất tập thể trong thôn để trồng một ít đồ của mình rồi mang đi bán. Những người cần sử dụng đất tập thể hoàn toàn gặp bất lợi.

Nhưng những người này lại không dám vì chuyện trên mà chọc giận Trương Truyền Thành. Điều này cũng dẫn đến việc đất tập thể về cơ bản là đã thuộc về Trương Truyền Thành.

Những thứ này vẫn chỉ là chuyện Trương Truyền Thành có hành động khi dễ ở những thôn dân phụ cận.

Ngoài ra thì hắn ta còn hay quấy rối những cô vợ trẻ ở trong thôn.

Trương Truyền Thành thường thừa dịp khi chồng của họ đi ra ngoài làm việc, cứ nhìn thấy vợ nhà ai mà đẹp mắt thì hắn ta liền tới động chạm, không thì cũng là đưa ra mấy lời tán tỉnh.

Chỉ có điều… Căn cứ vào danh tiếng của Trương Truyền Thành ở những thôn lân cận cùng những người bạn xấu của hắn ta, những cô vợ trẻ ở trong thôn đối với những chuyện này… Chỉ cần không đi quá giới hạn thì tất cả mọi người đều sẽ cố gắng nhẫn nhịn hết sức.

Mặc dù nói là Trương Truyền Thành đã làm ra không ít chuyện ác, nhưng trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ dạng người nào nên trêu chọc, dạng người nào không nên đụng tới.

Trương Truyền Thành bình thường sẽ không đi trêu chọc những gia đình có đàn ông trưởng thành trong nhà, hoặc là những gia đình có bối cảnh nhất định.

Dù sao… Lỡ như chọc giận người ta thì chính hắn ta có thể cũng sẽ gặp phiền toái.

Đại đa số người bị hắn ta quấy phá đều đến từ những gia đình chất phác, còn không thì là cô nhi quả mẫu hoặc là gia đình nghèo khó.

Vì biết đối phương không có khả năng phản kháng nên trong những năm gần đây, Trương Truyền Thành vẫn luôn không gặp chuyện.

Đợi đến khi rời khỏi nhà "dì họ", Lý Tuyết Trân mới thở dài, biểu tình trên mặt có chút tức giận.

"Luật sư Tô… Hành vi của Trương Truyền Thành như vậy là đã vi phạm pháp luật nghiêm trọng rồi phải không?"

"Mẹ của Trương Khấu đã bị đám người của Trương Truyền Thành đánh chết."

"Vừa rồi nghe nói, chẳng phải là Trương Truyền Thành chỉ cần cùng những người khác ăn một bữa cơm thì liền có thể giải quyết chuyện này rồi sao?"

"Tai nạn chết người như vậy, đây chính là một vụ án hình sự nghiêm trọng. Không lẽ chúng ta cứ thế mặc cho hắn ta nhởn nhơ mà không có một chút biện pháp nào hay sao?"

"Thậm chí mẹ của Trương Khấu đã qua đời nhiều năm như vậy, bây giờ vẫn chưa lấy lại được công lý."

"Hơn nữa!"

"Tên Trương Truyền Thành này còn ở địa phương còn chuyện xằng bậy… Quá kiêu ngạo rồi đi… Đúng là coi thường pháp luật thật mà!"

Trong miệng Lý Tuyết Trân không ngừng lẩm bẩm.

Có thể nhìn ra được là sau khi nghe xong miêu tả cụ thể của "dì họ" thì Lý Tuyết Trân đối với vụ việc này lại càng đặc biệt tức giận, nhất là do những hành động của Trương Truyền Thành.

Lý Tuyết Trân từ nhỏ tới lớn đã luôn sống trong thành phố, cô rất ít khi gặp phải loại chuyện này. Vì thế nên khi nghe được những việc này, biểu hiện của cô là phi thường tức giận.

Bất quá… Đối với loại chuyện này, Tô Bạch đã nhìn thấy qua tương đối nhiều vào thời điểm khi hắn vừa làm nghề luật sư. Hắn cũng từng quan tâm đến vấn đề pháp lý ở nông thôn.

Vấn đề pháp lý ở nông thôn có một đặc điểm, đó là… Ở rất nhiều làng, hành vi bắt nạt đều sẽ có tồn tại.

Những hành vi bắt nạt này không chỉ liên quan đến việc cướp đất, họ còn là vì sĩ diện mà tranh đoạt với nhau, hoặc là chiếm dụng đất để tự ý xây nhà, do những chuyện đó mà bộc phát xung đột.

Loại xung đột này có cả lớn lẫn nhỏ. Nếu là xung đột nhỏ thì người tròn cuộc tìm người có liên quan để làm ầm ỉ một trận. Còn xung đột lớn thì là hai bên sẽ hẹn nhau đánh một trận. Mặc kệ có phục hay không, phương thức trên cũng được coi là một cách giải quyết.

Nhưng mà!

Loại tình huống cố ý giết người như Trương Truyền Thành nhưng lại không bị pháp luật trừng trị thì rất hiếm gặp.

Tuy nhiên, loại tình huống này cũng không phải là không có khả năng tồn tại. Dù sao thì tình huống vụ án này của Trương Khấu cũng tương đối đặc thù.

Bởi vì Trương Khấu là cô nhi quả mẫu. Lúc ấy khi xảy ra vụ án, tuổi của Trương Khấu còn tương đối nhỏ, anh không biết nên tiến hành bảo vệ quyền lợi của mình theo pháp luật như thế nào. Vì vậy nên mới xuất hiện tình huống hiện tại.

Bây giờ, điều đầu tiên họ cần làm là gì?

Điều đầu tiên mà họ phải làm đó chính là báo cáo với cơ quan thực thi pháp luật.

Ít nhất thì cũng phải chuẩn bị lập án cái đã. Đương nhiên, việc lập án cần phải có sự chú ý trong chứng cứ.

Về phần chứng cứ lập án, lúc Trương Khấu rời khỏi quê nhà đã chuẩn bị một phần chứng cứ. Khi trước trại tạm giam đã giao cho Tô Bạch.

Tô Bạch cũng đã xác nhận qua độ phù hợp của những chứng cứ này trong việc sử dụng để tiến hành lập án. Bây giờ họ chỉ cần đưa bằng chứng này cho cơ quan thực thi pháp luật là được.

Chỉ là hiện tại vẫn còn một yếu tố cần phải đặc biệt suy nghĩ–

Phần chứng này tính từ thời điểm lúc thu thập được thi so với khoảng cách hiện tại đã là quá lâu, đã nhiều năm trôi qua rồi. Việc điều tra vụ án đối với cơ quan chấp pháp sẽ là rất khó.

Vào lúc đó, mặc dù nói là có nhân chứng tận mắt nhìn thấy, nhưng nhân chứng làm sao có thể chứng minh là mình đã nhìn thấy được tình huống đây?

Đó mới chỉ là một phần chứng cứ gián tiếp, không thể dùng nó để đạt được chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh.

Nói trắng ra, vấn đề khó nhất của vụ án này chính là việc cân nhắc điều tra cùng với định tội Trương Truyền Thành.

Hừm… Tô Bạch thở dài, sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói: "Đi thôi, trước tiên đi đến cơ quan chấp pháp địa phương để tiến hành lập án cái đã."

"Ồ, vâng, luật sư Tô." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tuyết Trân nhu thuận mà gật gật, cô đuổi theo bước chân của Tô Bạch.

Đi tới cơ quan chấp pháp, sau khi đã đệ trình tài liệu chứng cứ tương ứng,Tô Bạch hỏi nhân viên phụ trách: "Xin hỏi… Về việc thẩm tra vụ án lần này."

"Cần phải thẩm tra khoảng bao lâu thì mới có thể xác định là tiến hành lập án?"

Bởi vì là vụ án hình sự, hơn nữa, do có liên quan đến mạng người và đã qua một thời gian dài nên vụ án này cần phải được xem xét thêm thì mới có thể được xác nhận lập hồ sơ và điều tra

Nhân viên công tác sau khi nhìn thấy Tô Bạch điền thông tin vụ án thì lật xem chứng cứ tài liệu, khẽ nhíu mày: "Vụ án này có liên quan đến một vụ việc lớn như vậy… lại còn liên quan đến mạng người."

Bình Luận (0)
Comment