"Vì sao bây giờ mới tới lập án? Tại sao lúc vụ án xảy ra lại không đi lập án ngay?"
"Vụ án có liên quan đến mạng người này cũng không phải là một vụ án nhỏ, tình huống khi trước diễn ra như thế nào ?"
Nhân viên công tác không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Tô Bạch.
Với tư cách là nhân viên chấp pháp chuyên đi lập án, anh ta cũng đã gặp qua rất nhiều vụ án kỳ lạ.
Ví dụ như ngay từ đầu hai bên đã âm thầm hòa giải.
Nhưng mà…
Trong đó có một bên sau khi nhận được chi phí hòa giải thì lại ngay lập tức đi tố cáo bên kia, muốn đưa bên kia vào tù.
Loại chuyện này anh ta đã nhìn đến quen mắt luôn rồi. Vì thế mà mỗi khi gặp phải loại án kiện với thời gian lâu như này, là một nhân viên chấp pháp, anh ta cần phải nhiều lần nhấn mạnh cùng xác nhận xem án kiện này rốt cuộc là thuộc tình huống nào.
Đối những câu hỏi liên tiếp của nhân viên công tác, Tô Bạch cũng hiểu rõ nguyên nhân. Vì thế, hắn mở miệng: "Vụ án này, chi tiết cụ thể đều đã được viết trong tài liệu đệ trình rồi. Tôi không tiện nói ra cho lắm, anh có thể nhìn kỹ hơn một chút trong những tài liệu đó."
Sau khi nhân viên công tác nghe Tô Bạch nói thì nhịn không được mà mất kiên nhẫn lật tài liệu.
Anh ta cũng đã hiểu được đại khái về tình hình vụ án, lông mày không khỏi nhíu chặt hơn.
Dựa theo tài liệu thì không phải là nạn nhân không báo án, là do bộ phận chấp pháp cấp thị trấn đã không cho tiến hành lập án đối với vụ án này!
Điều này có liên quan đến những hành vi bất hợp pháp nghiêm trọng.
Nếu quả thật là như vậy, thế thì những tình huống có liên quan đến vụ án này đều là phi thường nghiêm trọng!
Tình huống này cũng không phải là loại mà một nhân viên sắp xếp tài liệu như anh ta có thể quản lý được.
Thấy được vấn đề này, nhân viên công tác ngẩng đầu nhìn về phía Tô Bạch: "Vụ án này… Có liên quan đến chuyện trong quá khứ, hơn nữa còn cần phải tiến hành xác minh."
"Nếu mạo hiểm tiến hành lập án, lỡ như phát hiện vụ án này là giả thì sẽ lãng phí rất nhiều nhân lực và vật tư."
"Cho nên… Tôi không thể cho anh thời gian cụ thể được."
"Không phải là chúng tôi sẽ không tiến hành lập án hay gì đâu, chỉ là anh cần phải hiểu cho công việc của chúng tôi, cũng phải hiểu cho tình huống của chúng tôi."
"Vậy có được không?"
Sau khi thấy chi tiết tình huống cụ thể, thái độ của nhân viên công tác đối với Tô Bạch đã xảy ra chuyển biến cực lớn.
Tô Bạch đã sớm dự liệu về tình huống này nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Vì đã nhận được câu trả lời thuyết phục nên hắn cũng rời khỏi Cục Chấp pháp.
Lúc này, mục đích mà hắn đến Cục Chấp pháp chủ yếu là để có thể tiến hành lập án.
Chỉ cần chứng tỏ việc hắn có ý định lập án thôi cũng là đủ rồi.
Còn lại…
Họ phải bắt đầu chuẩn bị cho phiên tòa phúc thẩm của Trương Khấu.
Trong phiên tòa phúc thẩm của Trương Khấu, hắn nhất định phải thành công trong việc biện hộ giảm nhẹ hình phạt.
Dù sao thì Trương Khấu không chỉ giết chết người, hành vi của anh ta còn được thực hiện với tâm lý báo thù chứ không phải là tiến hành sát hại nhân viên xã hội mà không có động cơ.
Theo lẽ thường mà nói thì đây là hành vi gây nguy hại cực lớn cho xã hội.
Thế hành vi này của Trương Khấu được gọi là gì?
Nó được gọi là hành động có nguyên nhân.
Đương nhiên… Loại hành vi này cũng không được pháp luật trực tiếp công nhận, nhưng nếu Chánh án có tính đến điểm này thì bản án của Trương Khấu rất có thể sẽ bị sửa thành án tử hình treo.
Hiện tại, trọng điểm vẫn nằm ở việc kháng cáo ở phiên phúc thẩm. Những chuyện khác, cứ sắp xếp cho đúng chỗ là tốt rồi.
Lý Tuyết Trân nhìn Tô Bạch rồi hỏi: "Tô luật sư… Chúng ta có nên xem xét việc tiến hành kháng cáo ở phiên phúc thẩm bây giờ luôn không?"
"Hiện tại, tài liệu kháng cáo cho phiên phúc em đều đã được em chuẩn bị xong rồi… Anh có muốn đi tới Tòa án Cấp cao của tỉnh không?"
“Ừm!"
Tô Bạch gật gật đầu: "Chúng ta trực tiếp đến Tòa án Cấp cao của tỉnh để đệ trình yêu cầu mở phiên tòa phúc thẩm đi."
"Trước tiên hãy tiến hành giải quyết vụ án của Trương Khấu cái đã."
"Vấn đề về phiên phúc thẩm đã được giải quyết rồi. Những việc còn lại cũng đơn giản hơn nhiều."
"Ồ, vâng, luật sư Tô."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tuyết Trân tỏ ra nghiêm túc, cô gật gật đầu. Đối với vụ án này, Lý Tuyết Trân cũng bắt đầu cảm thấy nhiệt tình.
Dù sao…
Thông qua lời trình bày của Trương Khấu, cùng với những tình báo thu thập được từ "dì họ" thì có thể thấy rõ là trong vụ án này, Trương Truyền Thành mới là kẻ có tội lớn nhất.
Như trường hợp này.
Nhất định phải bị tống vào tù!
Không chỉ là vào tù, hắn ta nhất định phải bị phán trọng hình!
Trong lòng Tiểu Lý âm thầm mặc niệm.
…
Một bên khác.
Cơ quan thực thi pháp luật đang xét xử vụ án mẹ Trương Khấu bị giết, đây cũng là thời gian để chờ cho phiên phúc thẩm sắp tới.
Thôn Trương Gia ở thị trấn
Trong một tiểu khu nào đó.
Tiếng chuông điện thoại của Trương Truyền Thành vang lên, sau khi nhìn thấy tên người gọi thì trên mặt hắn ta liền lộ ra ý cười:
"Bành lão ca, chúng ta đã lâu không liên lạc như vậy, anh sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho tôi thế?"
Điện thoại bên kia mở lời: "Tôi nói này, Trương lão đệ… Bên cậu đã xảy ra chuyện gì rồi? Gần đây có phải cậu lại đắc tội với người nào không?"
Ngữ khí Bành Vũ Hàng có chút nghiêm túc.
Trương Truyền Thành nghe nói như thế thì hơi sửng sốt một chút, đầu óc hắn ta như đấu đá lẫn nhau trong một khoảng thời gian.
Hắn ta có một chút nghi hoặc.
Hắn ta gần đây hình như cũng đâu có xung đột với ai đâu, cũng làm gì có mâu thuẫn đâu mà nhỉ?
Bành Vũ Hàng vì sao lại đột nhiên hỏi như vậy chứ?
Trương Truyền Thành nghĩ thầm, hắn ta cẩn thật hỏi: "Gần đây tôi không có đắc tội với ai cả."
"Đã xảy ra chuyện gì à? Có phải là chuyện quan trọng gì không?"
Bành Vũ Hàng ngữ khí bình tĩnh: "Chuyện này coi như là vừa nhỏ vừa lớn đi. Cậu có còn nhớ Trương Khấu kia không?"
"Trương Khấu? Cái này thì tôi có nhớ. Hình như lúc trước đã bị phán tử hình rồi thì phải."
"Cậu ta bị án tử như vậy khỏe ghê, phán quyết xong tôi thấy thoải mái thật ấy chứ!"
"Thằng nhóc này cũng ác lắm!"
"Vừa đi ra ngoài vài năm, khi trở về, chưa gì đã muốn giết tôi rồi."
"Nếu không nhờ đi du lịch cùng con gái vào mấy hôm đó, nói không chừng là tôi đã bị thằng nhóc đó giết thật rồi!"
"Nói thật thì lúc biết chuyện này, tôi đã sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh."
"Nhưng cũng may là lúc biết chuyện thì tên nhóc tiểu tử này đã bị bắt rồi."
"Mà sao vậy? Thằng nhóc này đã bị phán tử hình rồi, tôi còn có thể chuyện phiền toái gì từ việc này được chứ?"
"Cậu ta còn có thể trốn thoát khỏi trại tạm giam hay từ nòng súng à?"
"Căn bản là không có khả năng đó."
Bành Vũ Hàng ở đầu dây bên kia mở miệng: "Không phải là chuyện của cậu ta, đúng hơn thì là chuyện của con mẹ thằng nhóc đó."
"Có còn nhớ vụ việc với con mẹ nó lúc trước không?"
"Vụ cướp đất ấy, còn nhớ không?"
“À, tôi nhớ rồi! Chẳng phải là mẹ nó đã chết nhiều năm rồi sao?"
"Lúc ấy con mẹ đó cứ nhất quyết bảo vệ mảnh đất kia, tôi nhớ là khi đó tôi đã động thủ khá nặng."
"Lỡ kéo con mẹ đó đập đầu vào tường, ai ngờ là nó lại yếu quá, chưa gì đã chết luôn rồi."
"Cũng bởi vì chuyện này mà năm đó, hai trăm ngàn tệ tôi kiếm được từ việc bán nhà đã phải bay mất đấy!"
"Mỗi lần nhớ tới là lại thấy tức, mạng của cái bà già kia có thể đáng giá bao nhiêu tiền được chứ? Theo tôi thấy thì chắc tối đa cũng chỉ có năm ngàn tệ."
"Nhưng cũng bởi vì chuyện mà tôi đã mất tới tận hai trăm ngàn tệ, hiện tại nhớ tới là lại thấy tức mà!"
"Nhưng … Chuyện này cũng đã qua nhiều năm như vậy, còn có thể có chuyện gì được nữa?"
Ở đầu bên kia của điện thoại, Bành Vũ Hàng chậm rãi mở miệng: "Tôi nghe bạn cũ nói, hình như đang có người muốn lập án lại cho vụ việc trên để truy tìm hung thủ phạm tội năm đó."
"Hung thủ năm đó còn không phải là cậu hay sao? Vì vậy nên tôi mới hỏi xem cậu gần đây có lỡ chọc phải người nào không."
"Nếu không… Ai lại rảnh tới mức chạy đi điều tra vụ án này chứ?!"
Nghe nói như thế, Trương Truyền Thành cảm thán: “Đứa quái nào nhàn rỗi không có việc gì làm lại đi tố cáo tôi vậy trời?"
"Nhưng không sao hết… Vụ việc này đã qua nhiều năm như vậy rồi. Bành lão ca lúc trước cũng đã làm trong công tác điều tra hình sự còn gì? Tôi đoán là anh cũng hiểu rõ về quá trình điều tra hình sự."
"Vụ án này, Bành lão ca à, anh cảm thấy vẫn còn chứng cứ thực tế nào có thể chứng minh tôi đã phạm tội hay sao?"
"Bà già kia, chết thì cũng đã chết rồi… Nói là do tôi giết, đó chẳng phải là đang vu oan hãm hại tôi hay sao?"
"Anh thấy có đúng không, Bành lão ca?"
Lúc Trương Truyền Thành nghe được chuyện này thì trong lòng cũng không quá để tâm.
Theo hắn ta thấy, chỉ cần là chuyện xảy ra ở thôn Trương Gia thì đều không cần phải tuân theo pháp luật làm gì cả.
Hắn ta đích thật là đã đánh chết mẹ của Trương Khấu, nhưng như vậy thì sao chứ?
Nhiều năm trôi qua rồi, hắn ta có thể bị ảnh hưởng bao nhiêu được đây?
--