Đại Luật Sư Ngoài Vòng Pháp Luật (Dịch Full)

Chương 867 - Chương 867. Giết Người Với Động Cơ Là Báo Thù Cho Mẹ Thì Có Hợp Lý Không?!

Chương 867. Giết người với động cơ là báo thù cho mẹ thì có hợp lý không?! Chương 867. Giết người với động cơ là báo thù cho mẹ thì có hợp lý không?!

Ban đầu khi nghe thấy Bành Vũ Hàng nói là có chuyện lớn và hỏi xem liệu có phải Trương Truyện Thành đã đắc tội với ai không thì hắn ta còn tưởng rằng bản thân đã lỡ gây rối người có thế lực rồi.

Làm cho trong lòng hắn ta đầy lo lắng và sợ hãi.

Nhưng hóa ra chuyện ấy chỉ liên quan đến mẹ của Trương Khấu thôi.

Mẹ của tên nhóc đó bị hại, đây có phải là chuyện to tát gì đâu?

Theo Trương Truyện Thành thì chuyện này hoàn toàn không phải là vấn đề to tát.

Vụ việc ấy cũng đã qua nhiều năm rồi...

Người dân trong làng biết rõ chuyện này, vài ngôi làng quanh thôn Trương Gia cũng biết rất rõ danh tiếng của hắn ta.

Họ sẽ chẳng dám nhắc đến chuyện này với người ngoài đâu.

Ai mà dám nhắc đây?

Ai mà lại không sợ bị hắn ta tìm người xông vào nhà họ chứ?

Hơn nữa, chuyện này cũng chẳng đem đến lợi ích gì. Không ai rảnh đến độ đi kiếm chuyện phiền phức với người khác cả.

Người dân trong làng không biết chuyện này, họ sẽ mãi mãi không biết.

Chuyện gì qua thì cũng đã qua rồi.

Từ lâu đã chẳng còn ai nhắc đến chuyện này nữa.

Điều này chứng tỏ là vụ án này về cơ bản thì cũng không có vấn đề gì to tát hết.

Dù giờ đây đã nghe thấy Bành Vũ Hàng nói rằng có người ở cấp trên đang chú ý đến vụ án này.

Thì Trương Truyện Thành vẫn không cảm thấy lo lắng cho lắm.

Tại sao ư?

Bởi vì hắn ta biết rõ mọi chuyện liên quan đến vụ án này.

Hắn ta biết rõ tình huống thực sự của vụ án.

Lúc trước khi giết mẹ của Trương Khấu, hắn ta cũng thấy rất hoảng sợ.

Lúc ấy hắn ta chạy đôn chạy đáo. Tuy chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng Trương Truyện Thành cũng cảm thấy rất lo lắng, sợ rằng sau này sẽ xảy ra chuyện khiến hắn ta phải vào tù.

Hắn ta còn cố ý chạy khắp nơi để đi tìm luật sư, hỏi xem cần phải làm gì trong loại tình huống này, hoặc là hắn ta phải làm sao để tránh những vấn đề có thể xảy ra sau này.

Luật sư nói hắn ta hãy chờ chuyện này qua vài năm, lúc đó sẽ không còn chứng cứ nữa.

Khi đó dù có biết hắn ta là hung thủ giết người thì cũng không có chứng cứ để có thể kết tội.

Tốt nhất thì hắn ta nên trốn đi vài năm.

Nhưng kết quả là gì?

Kết quả là vài năm nay hắn ta không những không cần phải trốn mà còn có thể tiếp tục sống tự do, vui vẻ ở làng quê, thích làm gì thì làm nấy.

Bây giờ chẳng lẽ lại có thể xảy ra chuyện gì được sao?

Hoàn toàn không thể!

Trương Truyện Thành không để tâm đến chuyện này, hắn ta tiếp tục nói với Bành Vũ Hàng qua điện thoại:

"Tôi nói này, Bành lão ca..."

"Chuyện này chắc chắn là đã qua rồi, sẽ không gặp phải chuyện gì nữa đâu. Anh nghe thông tin này ở đâu vậy?"

"Có đáng tin cậy không?"

"Tôi nghe từ một người bạn cũ, chắc chắn là đáng tin cậy! Anh ấy nói rằng có một luật sư đã cố ý đến cơ quan công an của huyện để lập án cho vụ kiện của mẹ Trương Khấu."

"Giờ cơ quan công an huyện đang thảo luận xem có nên mở lại vụ án này hay không."

"Dù sao... Có liên quan đến mạng người nên cơ quan liên quan đang rất chú trọng đấy."

Trương Truyện Thành nghe xong thì bật cười hai tiếng:

"Họ còn thảo luận xem có nên mở lại vụ án này hay không á?"

"Chuyện này mà cũng phải thảo luận ư? Chắc chắn là không cần phải bàn thêm nữa đâu."

"Tuy nói là có liên quan đến mạng người và đang được chú trọng, nhưng dù có chú trọng thì cũng có làm được gì đâu. Khẳng định là cuối cùng vẫn sẽ bị bỏ dở mà thôi."

"Hơn nữa, nếu điều tra thì họ có chứng cứ sao?"

"Hoàn toàn không có gì hết!"

"Chuyện này vốn chẳng có mấy người biết, mà dù có biết thì cũng chẳng ai dám nói cả."

"Tôi vẫn luôn thường xuyên đi hỏi luật sư, họ nói là không có chứng cứ thì về cơ bản là không thể điều tra được đâu."

"Vụ án này có tình huống tương đối phức tạp, rất khó để có thể tiến hành. Tôi nghĩ là cơ quan công an cũng chẳng muốn lãng phí thời gian và công sức vào vụ án này đâu."

"Tôi nói nè, Bành lão ca, anh cứ bảo bạn cũ của anh nói chuyện này đi."

"Để chuyện này kéo dài thêm vài năm... Trì hoãn thêm một chút, nếu bị kéo dài mãi thì chắc là sẽ không có ai để ý đến vụ án này nữa đâu."

"Dù sao thì Trương Khấu bây giờ cũng đã bị phán án tử rồi, người duy nhất có liên quan đến nạn nhân hiện đã không còn. Như vậy thì ai nhớ nổi chuyện này được chứ? Dù có nhớ thì ai dám nói đây?"

"Quá đã! Mà dù có nói ra thì cũng đâu có ai rảnh đi kiện cáo đâu nhỉ?"

Sau khi nghe Trương Truyện Thành nói, Bành Vũ Hàng do dự vài giây rồi gật đầu đồng ý với quan điểm của hắn ta.

"Cậu nói có lý. Kiểu vụ án rắc rối như thế này cũng không mang lại lợi ích gì. Một người phụ nữ bình thường, không quyền không thế… Chẳng có lợi gì cả."

"Có lẽ bạn cũ của tôi cũng không muốn nhận điều tra vụ án này đâu."

"Vậy tôi sẽ đi hỏi xem có thể trì hoãn thêm một khoảng thời gian được không. Nếu kéo dài thời gian được thì chắc là sau này sẽ gặp phải gặp lại vấn đề này nữa."

"Ừm! Cảm ơn Bành lão ca nhé!"

Trương Truyện Thành cười nói. Chỉ cần Bành Vũ Hàng đồng ý chuyện này thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.

Ít nhất...

Chuyện này xem như là kết thúc rồi.

Phù...

Trương Truyện Thành thở dài. Ở thôn Trương Gia này, chẳng ai có thể làm gì được hắn ta cả.

May mà hắn ta không ở nhà lúc Trương Khấu giết người.

Nếu không thì đã gặp rắc rối rồi.

Nhưng giờ thì ổn rồi. Trương Khấu đã bị phán tử hình, hắn ta có thể ngủ ngon giấc được rồi.

Nghĩ đến đó, khóe miệng Trương Truyện Thành không khỏi nở nụ cười.

...

Một bên khác, sau khi chờ đợi một khoảng thời gian thì Tòa án Nhân dân tỉnh Bắc Tỉnh đã đồng ý mở phiên tòa phúc thẩm về vụ án Trương Khấu cố ý giết người.

Hơn nữa, phiên tòa này sẽ được thực hiện công khai.

Tô Bạch là người chủ động yêu cầu phiên tòa được mở công khai, mục đích cũng rất đơn giản thôi.

Trương Khấu cố ý giết người là sự thật, việc anh ấy đã giết chết một người cũng là sự thật.

Nhưng...

Tình huống cụ thể của vụ án này có thể không phải ai cũng biết rõ.

Trong trường hợp này, họ chắc chắn phải tiến hành mở phiên tòa công khai, làm vậy cũng đồng nghĩa với việc công khai tình huống cụ thể của vụ án này trước công chúng.

Xem như đây là một lời giải thích cho công chúng.

Đêm trước phiên tòa phúc thẩm.

Tô Bạch thảo luận với Trương Khấu dựa trên tình huống và nội dung cụ thể của bản án phúc thẩm.

Bởi vì trong những vụ án hình sự, luật sư hình sự thường không được toàn quyền ủy thác.

Dù sao...

Trong lúc kiện tụng sẽ có thể gặp phải rất nhiều vấn đề chủ quan.

Nếu luật sư thay thế đương sự tiến hành trình bày mà trình bày sai thì sẽ bị xử lý vì tội khai man.

Vì vậy, trước khi mở phiên tòa, Tô Bạch đã cố ý tìm đến Trương Khấu để cùng anh ấy thảo luận thêm về vụ án và đơn xin tố tụng, cũng như là yêu cầu khởi kiện.

Trong khoảng thời gian này Tô Bạch thường xuyên đến trại tạm giam để thăm Trương Khấu, hỏi thêm một chút về vụ án.

Trương Khấu cũng hiểu rõ là trong vụ án này, anh không thể không nhận tội và nhận hình phạt.

Anh cũng biết rất rõ việc không nhận tội và nhận hình phạt sẽ chỉ khiến cho án phạt càng thêm nặng hơn.

Hơn nữa...

Làm như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cuối cùng thì theo đề nghị của Tô Bạch, Trương Khấu quyết định nhận tội và hình phạt.

Trong trại tạm giam.

Vào buổi tối trước phiên tòa phúc thẩm, Tô Bạch vẫn đang dặn dò Trương Khấu những điều cần chú ý trong lần xét xử này.

"Trong phiên tòa phúc thẩm, anh nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt kỷ luật của phiên tòa và nghe theo yêu cầu của phía hội thẩm."

"Dù có thấy uất ức gì thì cũng phải cố gắng đừng gây rối trật tự của phiên tòa."

"Bởi vì phía hội thẩm thường sẽ có khuynh hướng chủ quan nhất định trong việc phán quyết thời hạn thi hành án, vì vậy... Anh cần phải duy trì kỷ luật."

"Mặt khác... Về phần tình huống cụ thể của vụ án, anh cứ trả lời chi tiết khi được hội thẩm hỏi thăm."

"Đừng nghĩ đến việc làm gì có lợi cho bản thân hay do có mục đích khác mà dựng chuyện."

"Hồ sơ của vụ án đã rất chính xác rồi. Trong phiên phúc thẩm, nếu phía hội thẩm có hỏi anh về tình huống khi đó thì cũng chỉ là để xác nhận thôi."

"Không phải là dựa theo lời khai của anh để phán quyết đâu."

"Chỉ cần nhớ rõ những nội dung trên là ổn."

"Còn lại thì anh không cần quản đâu."

"Tôi sẽ yêu cầu cho anh được nhận án tử hình treo tại phiên phúc thẩm."

Án tử hình treo?

Trương Khấu khi nghe Tô Bạch nói muốn biện hộ giảm án thì cả người như ngẩn ra.

"Luật sư Tô... Tôi đã giết người rồi."

"Trường hợp này cũng có thể được hoãn án sao?"

Nghe giọng điệu hơi hoảng hốt của Trương Khấu, Tô Bạch cười: "Đương nhiên là có thể."

"Trong trường hợp bình thường, nếu không có liên quan đến nhiều người hoặc hay là những trường hợp đặc biệt nghiêm trọng."

"Việc gây tử vong… Đa phần đều có thể nhận án treo."

"Đương nhiên... Vụ án của anh, do không phải là tự thú nên tình tiết trên sẽ bị nặng thêm một chút."

"Nhưng từ mặt khác... So với tử hình thì bản án anh có thể nhận vẫn nhẹ hơn."

"Cho nên... Vụ án này, tôi muốn yêu cầu hoãn án."

"Tuy nhiên, việc có được hoãn án hay không vẫn sẽ phụ thuộc vào quyết định của hội thẩm, tôi chỉ có thể trình bày đơn xin tố tụng của chúng ta là yêu cầu được hoãn án thôi."

"Còn có thành công hay không, tôi cũng không chắc."

Trương Khấu nghe xong thì gật đầu: "Vâng, tôi biết rồi, luật sư Tô."

"Tôi nhất định sẽ làm theo yêu cầu của anh, biểu hiện tốt trong phiên tòa phúc thẩm."

"..."

Sau khi rời khỏi trại tạm giam, Tô Bạch thở dài. Mọi công tác chuẩn bị cho vụ án này đã ổn thỏa.

Họ chỉ cần đợi phiên tòa phúc thẩm được mở nữa là xong.

Nói thật, Tô Bạch nghĩ rằng trong vụ án này, chẳng có áp lực nào là quá lớn hết.

Bình Luận (0)
Comment