"Vị luật sư này đến từ một văn phòng luật rất nổi tiếng trên mạng có tên là Bạch Quân. Người sáng lập văn phòng luật này là Tô Bạch - một luật sư tuy trẻ tuổi nhưng lại rất có tiếng."
"Những vụ án mà anh ta nhận đều gây ra ảnh hưởng rất lớn trong dư luận."
"Ngay cả việc thẩm phán xử sai cũng được anh ta đưa ra ánh sáng."
"Đã có rất nhiều doanh nghiệp và tập đoàn lớn phải lao đao vì Tô Bạch."
"Quan trọng hơn thì hiện tại, Tô Bạch và văn phòng luật Bạch Quân đang có lượng fan hâm mộ lên tới hàng chục triệu người trên các nền tảng mạng xã hội.
"Sức ảnh hưởng của anh ta rất lớn."
"Nếu như chuyện này bị anh ta đưa lên mạng, chúng ta… E là sẽ gặp phải rắc rối lớn."
Nghe trợ lý báo cáo, Vương Tây An nhíu mày.
Theo như những gì vừa được nghe, Tô Bạch đúng là một nhân vật khó đối phó.
Hắn ta suy nghĩ một chút rồi nói:
"Vậy chúng ta dùng tiền để thuyết phục luật sư họ Tô kia rút lui, vậy có được không?"
Trợ lý lắc đầu:
"Tôi nghĩ là khó đấy."
"Trên mạng đều đồn Tô Bạch là người ‘hết lòng vì thân chủ’."
"Trước đây cũng tùng có người muốn dùng tiền để khiến anh ta bỏ qua một vụ án, nhưng đều đã bị từ chối.
"Hơn nữa, nếu chúng ta ra giá cao, việc này mà để lộ ra ngoài thì sẽ càng thêm bất lợi."
Nghe vậy, Vương Tây An nhíu mày càng sâu.
Đối phương là một luật sư nổi tiếng trên mạng, chắc chắn sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Vậy phải làm sao đây?
Sau một hồi im lặng, Vương Tây An lạnh lùng nói:
"Vậy thì…"
"Tìm cách khiến luật sư họ Tô kia rút lui đi."
"Dùng cách gì cũng được!"
Trợ lý tuy lộ vẻ khó xử nhưng vẫn gật đầu:
"Vâng, Vương tổng… Để tôi thử xem."
Sau khi rời khỏi văn phòng, Từ Mậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Lời nói vừa rồi của Vương Tây An rõ ràng là đang muốn dùng thủ đoạn uy hiếp, đe dọa để buộc Tô Bạch phải rút lui.
Dù sao…
Tô Bạch cũng không phải là người ở Nam Tỉnh, càng không sống cùng thành phố với bọn họ. Muốn ra tay với hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Nếu làm lớn chuyện thì sẽ rất dễ bị phát hiện, khi đó bọn họ sẽ càng thêm bất lợi.
Vì vậy, cách tốt nhất là dùng lời nói để uy hiếp, khiến Tô Bạch phải tự mình rút lui.
Nghĩ vậy, Từ Mậu gọi điện thoại cho ai đó với ngữ khí nghiêm túc:
"Tôi có việc muốn nhờ anh…"
…
Văn phòng luật sư Bạch Quân.
Như thường lệ, Lý Tuyết Trân mở hòm thư điện tử để xem qua các tin nhắn và email mà mọi người gửi đến.
Trong lúc đang kiểm tra vụ án, cô đột nhiên nhìn thấy một email được đánh dấu "quan trọng", thế là liền tò mò nhấp chuột vào xem.
Tuy nhiên, sau khi nhìn rõ nội dung bên trong, sắc mặt cô trở nên nghiêm trọng.
Bởi vì nội dung email này là… Uy hiếp Tô Bạch, yêu cầu hắn từ bỏ vụ án của Lâm Gia Viên, bằng không sẽ phải trả giá đắt.
Thành thật mà nói, từ khi hành nghề luật sư đến nay, Tô Bạch đã từng tiếp xúc với rất nhiều vụ án, cũng đã nhận được không ít email hay tin nhắn đe dọa.
Tuy nhiên, nội dung của những email và tin nhắn đó đều rất đơn giản, thậm chí có cái chỉ gồm một câu nói cụt ngủn.
Còn email lần này…
Bên trong email không chỉ đề cập đến tên tuổi và địa chỉ nhà của Tô Bạch mà còn cung cấp thêm một số thông tin chi tiết khác.
Đây hoàn toàn là đang uy hiếp trắng trợn rồi!
Hơn nữa, nó còn được dùng để uy hiếp Tô Bạch!
Điều này đã chạm đến giới hạn của Lý Tuyết Trân. Bọn họ có thể uy hiếp cô, nhưng tuyệt đối không thể động đến Tô Bạch!
Đó là suy nghĩ của Lý Tuyết Trân vào lúc này.
Vì vậy, sau khi đọc được email này, cô đã ngay lập tức đi tìm Tô Bạch.
Sau khi nhìn thấy nội dung email, Tô Bạch cũng nhíu mày.
Vụ án còn chưa được chính thức đưa ra xét xử, thế mà đã có người gửi email đe dọa hắn rồi ư?
Có vẻ như là đối phương đang rất lo lắng việc hắn nhúng tay vào chuyện này. Nếu không thì bọn họ sẽ không vội vàng gửi email uy hiếp như vậy.
Sau khi xem xong email, Tô Bạch an ủi Lý Tuyết Trân.
Dù sao…
Vì chuyện này mà cô cũng cảm thấy lo lắng cho hắn.
"Luật sư Tô… Thật ra em không sợ việc bọn chúng gửi thư uy hiếp."
"Chỉ là… Công ty Nông nghiệp Vạn Nông này thật sự quá kiêu ngạo và coi thường pháp luật rồi."
"Vụ án còn chưa được đưa ra xét xử mà bọn họ đã ngang nhiên uy hiếp chúng ta như vậy, rõ ràng là đang muốn chúng ta phải bỏ vụ án này!"
"Luật sư Tô à…"
"Vụ án này…"
Tô Bạch mỉm cười rồi an ủi cô:
"Yên tâm đi, vụ án này không có gì đáng lo đâu."
Lý Tuyết Trân nghe thấy vậy, tuy trong lòng vẫn còn lo lắng nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
…
Lúc này, ở một nơi khác, Lão Lý - bố vợ của Tô Bạch cũng đang rất quan tâm đến sự phát triển của văn phòng luật sư Bạch Quân.
Dù sao…
Đó cũng là văn phòng của con gái và con rể của ông.
Chuyện Tô Bạch bị đe dọa đã nhanh chóng truyền đến tai ông.
Ông Lý nghe xong thì liền lập tức bốc hỏa.
Cái gì cơ?
Có người dám đe dọa con rể của ông ư?
Ông vẫn chưa có về hưu đâu đấy!
Nghĩ vậy, ông lập tức gọi điện cho Phùng Lập Kiên, lớn tiếng nói:
"Lão Phùng, ông nói xem, có người dám đe dọa con rể của tôi, chuyện này tôi có nên nhúng tay vào không?
"Chẳng lẽ cứ để yên cho bọn chúng coi thường?
"Bộ tưởng tôi già rồi nên muốn làm gì thì làm à?"
"Lão Phùng, ông nghĩ tôi nên làm gì bây giờ?"
"Cho tôi một kế hoạch đi, tôi sẽ lập tức sai người đi làm!"
Công ty Nông nghiệp Vạn Nông đã trực tiếp gửi thư uy hiếp tới văn phòng luật sư Bạch Quân và Tô Bạch nhằm mục đích là hăm dọa.
Vì điều này mà Lão Lý đã vô cùng tức giận.
Chỉ là một công ty niêm yết mà cũng dám hăm dọa con rể của ông ư?
Trong giới đầu tư thì Lão Lý cũng được xem là một nhân vật có tiếng.
Ở Bắc Kinh, Thượng Hải hay Thâm Quyến, ông đều có uy tín nhất định.
Trong phạm vi toàn quốc, dù không phải là bậc nhất nhưng ông cũng được đứng top.
Chủ tịch của công ty niêm yết nào cũng phải tỏ ra cung kính với ông.
Vậy mà...
Một công ty niêm yết nhỏ bé lại dám uy hiếp con rể tương lai của ông, yêu cầu nó không được nhúng tay vào vụ án nhỏ kia.
Điều này có thể chấp nhận được sao?
Đừng nói là một công ty niêm yết đâu, cho dù có hai công ty đi nữa thì ông cũng không sợ!
Vụ việc này đã khiến Lão Lý vô cùng tức giận. Vì thế nên ông mới tìm đến Phùng Lập Kiên để bàn bạc với mong muốn là người bạn già của mình có thể đưa ra phương án.
Liệu nên trực tiếp thu mua hay là đầu tư vào công ty khác để họ phá hủy đối thủ đây? Hoặc là sử dụng một số thủ đoạn thương mại hợp pháp để đánh sập công tyvà không để lại gì?
Đối với Lão Lý mà nói, một công ty niêm yết nhỏ bé, nếu ông thật sự muốn làm thì cũng không phải là chuyện khó.
"Tôi nói lão Phùng này..."
"Tôi nên làm gì bây giờ? Ông nói đi, tôi nên thu mua, phá hủy, hay là dùng thị trường chứng khoán để đập nát bọn họ? Cái nào tôi cũng làm được hết."
"Có điều, tôi vẫn muốn nghe ý kiến của ông."
"Dù sao thì Tô Bạch cũng gần như là con rể của ông rồi... Chẳng lẽ ông nhịn được à?"
"Ông nhịn được, nhưng tôi thì không. Cứ đưa ra ý kiến đi, để tôi còn đi xử cái đám đó nữa!"
Lúc nói những lời này, Lão Lý tức giận không thôi, suýt nữa là ông đã trực tiếp gọi điện để tìm người rồi.
Khi đối mặt với những lời kể của Lão Lý, dù rất tức giận nhưng Phùng Lập Kiên vẫn giữ thái độ nghiêm túc.
Chỉ là...
Ông muốn cân nhắc chuyện này theo một cách toàn diện hơn.
"Tôi nói Lão Lý này, Việc kia không đơn giản như ông nghĩ đâu. không phải cứ thu mua hay là phá hủy đối thủ thì sẽ xong chuyện."
"Vụ án này có liên quan đến rất nhiều vấn đề phức tạp."
"Tôi đã hỏi Tuyết Trân rồi."
"Con bé nói rằng tình huống của vụ án này không bình thường như tôi và ông nghĩ."
"Vụ án trên có vấn đề ở nhiều mặt, nó không chỉ liên quan đến công ty nông nghiệp kia mà còn bao gồm cả những hộ nông dân cần được bồi thường."
"Nói xem, nếu ông ra tay xử lý công ty uy hiếp Tô Bạch thì hàng vạn hộ nông dân đang cần được bồi thường kia sẽ như thế nào?"
"Ông muốn giải quyết số tiền đó kiểu gì?"
"Ông muốn số tiền đó được giải quyết, vậy thì việc tiêu diệt công ty đó có ý nghĩa gì chứ?"
"Chuyện bồi thường này cần phải do Công ty Nông nghiệp Vạn Nông thực hiện, đấy mới là hình phạt thích đáng dành cho bọn họ."
"Vì vậy, theo tôi... Ông không cần phải can thiệp quá nhiều. Tôi đã hỏi thăm Tô Bạch rồi, cậu ấy nói là có thể tự xử lý việc này."
"Thế nên ông không cần phải nhúng tay vào đâu. Hãy cho người trẻ nhiều cơ hội để rèn luyện, chừng nào mà chúng không thể tự xử lý thì tụi mình hẵng ra tay."
"Cho nên..."
"Ông hỏi ý kiến của tôi là gì đúng không? Ý kiến của tôi là chúng ta tạm thời không nên để ý đến những việc này."
"Cứ giao cho Tô Bạch tự xử lý đi. Đây là vấn đề có liên quan đến pháp luật, ông cũng ng tin vào Tô Bạch mà nhỉ?"
Nghe được những phân tích hợp lý của Phùng Lập Kiên, Lão Lý dần dần bình tĩnh lại.
"Nhưng mà tôi lỡ biết chuyện này rồi, chẳng lẽ lại ngồi không?"
"Mặt mũi của tôi biết để đâu bây giờ?"
"Nếu như bị truyền ra ngoài thì tôi có còn sống nổi ở giới đầu tư nữa không?"
Phùng Lập Kiên mở miệng: "Tôi không nói là ông nên để yên, chỉ bảo ông là hãy chờ thêm một chút thôi."
"Tôi đã có kế hoạch rồi, cứ nghe theo tôi."
Lão Lý gật đầu trước đề nghị của Phùng Lập Kiên. Dù gì thì Phùng Lập Kiên không chỉ là một người có hiểu biết về luật pháp mà ông còn là một tay đầu tư giỏi, là người có kinh nghiệm độc đáo trong lĩnh vực quản lý tài sản.