Tất nhiên... Vì không bỏ nhiều vốn nên số tiền được nhận từ kinh nghiệm độc đáo này cũng không nhiều.
Nhìn chung, tỷ lệ lợi nhuận nhận được so với lúc đầu tư thường ở mức 90%.
Đây cũng đã được xem là bậc thầy đầu tư hạng nhất rồi.
Có đôi lúc ông còn phải nghe ý kiến của Phùng Lập Kiên trong lĩnh vực đầu tư.
Về chuyện này, thông qua những gì mà Phùng Lập Kiên vừa mới miêu tả, Lão Lý quyết định nghe theo ông ấy.
...
...
Mặt khác.
Tô Bạch cũng không quá để tâm đến việc bị uy hiếp, hắn vẫn tiếp tục chuẩn bị cho vụ kiện sắp tới.
Loại thư uy hiếp này, hắn đã từng gặp qua rồi.
Hiện tại thì hắn đang là gương mặt đại diện cho Hiệp hội Luật pháp của toàn quốc, cộng thêm danh tiếng của một luật sư nổi tiếng khắp cả nước.
Bất kỳ ai trong vòng pháp luật, ít nhiều cũng đều đã nghe qua tên hắn.
Là một công ty niêm yết, trừ phi là đầu óc không bình thường, nếu không thì về căn bản là sẽ chẳng dám làm ra những hành động nhảm nhí như vậy.
Cho nên, nhìn từ hiện tại, Tô Bạch không cảm thấy quá lo lắng.
Cần chuẩn bị cái gì thì hắn sẽ chuẩn bị.
Vụ án này xảy ra ở thành phố Thủy, công ty Nông nghiệp Vạn Nông cũng được đặt tại đây.
Tất cả đều thuộc quyền quản lý của thành phố Thủy.
Vì số tiền liên quan trong vụ án tương đối lớn.
Hơn nữa, luật pháp trong khu vực liên quan này cũng tương đối phức tạp.
Thế nên...
Tô Bạch đã trực tiếp gửi yêu cầu lên Tòa án Trung cấp của thành phố Thủy.
Tòa án Trung cấp của thành phố Thủy cũng đã tiến hành thẩm định yêu cầu của Tô Bạch.
Bộ phận thụ lý quyết định sẽ xử lý vụ án.
Chỉ là tạm thời thì họ vẫn chưa thông báo thời gian và ngày tháng mở phiên tòa cụ thể.
...
...
Trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc Công ty Nông nghiệp Vạn Nông, Vương Tây An cau mày sau khi nhận được một cuộc gọi.
Người trong điện thoại nói là đang có người kiện họ.
Yêu cầu đó đã được báo lên Tòa án Trung cấp của thành phố.
Ban đầu thì những vụ án mà công ty gặp thường có liên quan đến vấn đề về kiện tụng và tranh chấp.
Trong trường hợp bình thường thì cứ giao cho người phụ trách của công ty là ổn rồi.
Không cần phải thông báo cho hắn ta.
Nhưng... Vì vụ án này có liên quan đến hạt giống kém chất lượng và việc bồi thường.
Trong lòng hắn ta biết rõ, nhờ có chú ruột tìm mối quan hệ với phía trên nên hắn ta mới thành công áp chế được vụ việc.
Nếu như có bất ngờ xảy đến... Chắc chắn hắn ta sẽ không thể gánh nổi.
Vì vậy mà bất kỳ việc gì có liên quan đến hạt giống kém chất lượng và bồi thường thì đều sẽ thuộc về trách nhiệm của hắn ta.
Ban đầu hắn ta còn cho rằng việc cảnh cáo và uy hiếp văn phòng luật sư Bạch Quân sẽ có thể làm ảnh hưởng một chút đến đối phương.
Tuy hiên…
Dựa theo tình huống hiện tại, họ dường như không hề để tâm đến sự uy hiếp của công ty hắn ta.
Nghĩ đến đây... Vương Tây An dù có chút không vui nhưng cũng không làm gì thêm.
Dù sao... Đối phương cũng là luật sư nổi tiếng trong nước, nếu hắn ta còn có thêm hành động gì thì khẳng định là sẽ chỉ tự chuốc họa vào thân thôi.
Vương Tây An hiểu rõ điều đó.
Tuy nhiên... Loại kiện tụng bồi thường này, hắn ta chắc chắn không thể để thua được.
Nếu thua... Ảnh hưởng mà công ty của hắn ta phải nhận lúc ấy sẽ là quá lớn.
Nghĩ tới đây, Vương Tây An liền gọi điện thoại.
Bên kia đầu điện thoại truyền đến tiếng cười hì hì: "Vương tổng..."
"Có chuyện gì hả Vương tổng? Có phải anh nhàn rỗi không có việc gì làm nên mới gọi điện thoại qua đây đúng không?"
Nghe thấy tiếng cười trong điện thoại, Vương Tây An cũng cười theo:
"Là như vầy, viện trưởng Phương... Tôi nghe nói là gần đây các anh vừa mới tiếp nhận một vụ án về dân sự, đó chính là vụ án của công ty chúng tôi."
"Vụ án này có ảnh hưởng nhỏ đến công ty chúng tôi, vì vậy nên tôi muốn hỏi xem tòa án có thể giúp chúng tôi hòa giải hoặc dàn xếp một chút được không?"
Khi nghe thấy yêu cầu này của Vương Tây An, viện trưởng Phương hơi nhíu mày.
Sau đó, ông hỏi thăm một cách thăm dò:
"Có liên quan đến vụ án bồi thường hạt giống kém chất lượng kia đúng không?"
Vương Tây An gật đầu: "Ừm, chính là vụ án đó."
"Đấy chỉ là một trường hợp tranh chấp dân sự nhỏ thôi, bên tôi cũng đang cố giải quyết vụ này, thành ra tôi mới phải làm phiền viện trưởng Phương."
Chỉ là một vụ tranh chấp dân sự nhỏ thôi á?
Trong lòng viện trưởng Phương biết rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề đằng sau vụ án này.
Nếu như ông thực sự đồng ý với điều kiện này thì việc vào tù cũng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Hoàn toàn không đáng.
Ngoài ra.
Ông cũng không có quan hệ thân thiết với Vương Tây An, hai người chỉ là có quen biết nhau một chút.
Mối quan hệ này không xuất phát từ lợi ích.
Đối với loại việc nguy hiểm như trên, viện trưởng Phương đã quyết đoán đưa ra lựa chọn:
"Vương tổng... Anh cũng biết rõ là tòa án của chúng tôi vẫn luôn dựa theo chứng cứ để tiến hành phán quyết mà."
"Nếu như bên Vương tổng tìm được chứng cứ xác thực thì có thể trực tiếp giao cho tôi. Tôi sẽ chuyển giao cho nhân viên thi hành pháp luật để họ mang nó tới Cục vật chứng."
"Còn lại... Thật sự thì tôi không thể giúp gì nhiều trong chuyện này."
"Hy vọng là Vương tổng có thể hiểu cho tôi."
Viện trưởng Phương đã thể hiện rất rõ ràng, ý muốn nói là nếu như hắn ta có tài liệu hoặc chứng cứ có lợi cho bản thân thì ông có thể giúp chuyển giao chúng đi một cách nhanh chóng.
Chuyện nhỏ như vậy thì ổn thôi.
Nhưng nếu muốn ông giúp việc lớn thì được rồi, dừng ở đây đi.
Sau khi nghe được ý tứ trong lời của viện trưởng Phương, Vương Tây An cũng không nói thêm gì nữa.
Có điều là sau khi cúp điện thoại, hắn ta lại chửi rủa vài câu.
Bình thường không có tranh chấp lợi ích gì thì lúc nào cũng tỏ ra cung kính mà gọi Vương tổng.
Nhưng đến lúc này… Ông lại đi làm việc dựa theo thủ tục pháp lý.
Dù là vậy...
Vương Tây An cũng biết rõ độ khó của vấn đề này.
Bằng mối quan hệ của hắn ta, về cơ bản thì sẽ không thể đem lại được tác dụng gì lớn.
Nghĩ đến đây, Vương Tây An im lặng vài phút rồi gọi điện thoại.
Chỉ là lần này, khi đối mặt với đối phương, Vương Tây An lại tỏ ra vô cùng cung kính và câu nệ.
Sau khi điện thoại được kết nối, Vương Tây An khẽ mở miệng:
"Chú à... bên con lại gặp phải chuyện phiền phức rồi, chú có thể giúp con lần này được không?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói của một người đàn ông uy nghiêm, chỉ cần nghe giọng nói này thôi là đã có thể thấy được quyền lực của người ở bên kia điện thoại.
Nhưng... Trong giọng nói này lại có ẩn chứa một chút chiều chuộng: "Gặp phải phiền phức gì à?"
"Con vừa mới dính vào vấn đề lớn kia chưa bao lâu mà."
"Nói đi, đã chuyện gì rồi? Thằng nhóc này, chú nói thật, nếu con lại gây ra thêm chuyện phiền phức lớn như lần trước."
"Chú sẽ không giúp con nữa đâu, cho dù con có nói ba thì cũng vô ích thôi."
"Chú nói trước rồi đó, giờ kể đi."
Khi nghe đối phương nói như vậy, Vương Tây An liền thở phào nhẹ nhõm:
"Thực ra thì cũng không phải là chuyện lớn gì đâu… Chỉ là đang có một nhóm nông dân kia muốn kiện công ty tụi con ra tòa, họ còn mời một luật sư rất nổi tiếng nữa."
"Con sợ chuyện này sẽ gây ra ảnh hưởng quá lớn… Hơn nữa, nếu công ty phải bồi thường toàn bộ theo hợp đồng thì có thể là tụi con sẽ bị phá sản chỉ trong vài ngày."
"Con chủ yếu là lo phải gặp rắc rối khi bồi thường."
"Cho nên... Chú à, chú có thể đánh tiếng với tòa án được không?"
Đầu bên kia lập tức vang lên tiếng nói nghiêm túc:
"Tòa án bên kia dựa theo pháp luật để tiến hành xét xử, không phải cứ nói một câu là sẽ được như ý đâu."
"Ngoài ra, hợp đồng mà con đã ký hồi ban đầu cũng không phù hợp với yêu cầu của pháp luật."
"Bộ con muốn ném chú vào tù hay sao?"
"Đã gây ra chuyện lớn như vậy rồi mà còn không chịu bồi thường, con đang nghĩ cái gì thế?"
Nghe được tiếng nói phẫn nộ như vậy, Vương Tây An lo lắng mở miệng: "Không phải đâu, chú à."
"Con không nói là sẽ không bồi thường, con chỉ nói là nếu có thể thì con muốn bồi thường ít hơn một chút, tại vì mức bồi thường này rất lớn."
"Nếu tòa án có thể phán cho số tiền được giảm đi một xíu thì sẽ giúp ích được rất nhiều."
"Con đâu có nói là sẽ không trả đâu..."
"Con đã nói với tòa án bên kia rồi, nhưng họ cũng vừa từ chối con xong."
Thấy Vương Tây An nói như vậy, giọng điệu của bên kia điện thoại mới có chút dịu đi, ông ta hỏi:
"Tòa án đã từ chối con?"
"Vậy… Để chú hỏi thăm thử, nhưng chú sẽ nhắc nhở lại lần nữa, ảnh hưởng mà vụ việc của con đã gây ra thực sự là quá lớn."
"Nếu đã nợ thì phải trả, không được có ý đồ nào khác, dù có nhỏ đi nữa thì cũng không được!"
"Nếu có chuyện gì thì chú sẽ thông báo cho con."
"Vâng, con cảm ơn chú."
Sau khi cúp điện thoại, Vương Tây An mới thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì chuyện này cũng đã có phương án giải quyết.
Mặc dù bị khiển trách một trận, nhưng chỉ cần có thể giảm bớt được tiền thì tất cả đều đáng giá.
Sau đó Vương Tây An gọi cho Từ Mậu - trợ lý của mình.
"Công ty của chúng ta vừa bị nhóm hộ nông dân kia kiện ra tòa, anh hãy tìm lại văn phòng luật trước đây giúp chúng ta làm hợp đồng đi."
"Hãy yêu cầu văn phòng luật đó tìm một luật sư giỏi để xử lý vụ kiện tụng của chúng ta."
"Cố gắng giảm bớt chi phí bồi thường cho công ty chúng ta tại phiên tòa."
"Vâng, Vương tổng."
Từ Mậu gật đầu rồi rời khỏi phòng làm việc để xử lý chuyện này.