Bởi vì vụ án này có liên quan đến hơn bốn mươi tỷ!
Thành thật mà nói, dù có là chủ tịch ngân hàng đi nữa thì ông ta cũng không thể dễ dàng đào ra được một số tiền lớn như vậy.
Dù sao, phần lớn số tiền nhận được từ sản phẩm quản lý tài chính đề phải được giám sát định kỳ.
Ngay cả ông ta cũng không biết rõ việc đã kiếm được hơn 40 tỷ.
Đây là một hành vi trái với quy định.
Bây giờ đây chẳng khác gì là một quả bom hẹn giờ, ông cũng không thể nói gì thêm.
Bởi vì những hành vi vi phạm này không phải do người bình thường gây ra.
Dù không biết nói gì nhưng ông cũng không thể bỏ mặc bốn mươi tỷ này, điều đó khiến cho Vu Vãn Đông thấy vô cùng khó xử.
Phần lớn số tiền mà ngân hàng nhận được đều đến từ các khoản tiền gửi tiết kiệm định kỳ, các khoản cho vay của ngân hàng cùng với các hoạt động quản lý tài sản có đảm bảo lời lỗ. Đây đều là các hoạt động kinh doanh khá ổn định.
Nếu ngân hàng phải gánh chịu số nợ hơn bốn mươi tỷ này, họ có thể sẽ phải tuyên bố phá sản.
Trong nước thường có rất ít ngân hàng tuyên bố phá sản.
Là chủ tịch, ông ta không hề muốn gặp điều này.
Nhìn thấy có người muốn kiện ngân hàng và đòi bồi thường, Vu Vãn Đông gọi điện cho người bạn thân thiết của mình là Mạnh Từ Kiến - cổ đông lớn thứ hai của Ngân hàng Lai Hải.
Ông ta yêu cầu Mạnh Tử Kiến đến văn phòng một chuyến.
Rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên ở bên ngoài văn phòng, Mạnh Tử Kiến bước vào.
"Có chuyện gì vậy? Sao lại gọi điện thoại vội vàng như vậy thế?"
"Tôi còn đang phải xử lý một vụ việc quan trọng đây này!"
Mạnh Tử Kiến đẩy cửa rồi ngồi xuống, Vu Vãn Đông không để ý đến sự phàn nàn của y mà tiếp tục nói:
"Không cần quan tâm đến công việc. Hiện tại chúng ta đang có một vấn đề cực kỳ nan giải. Nếu không giải quyết vấn đề này tốt, ngân hàng sẽ phá sản, đến lúc đó thì còn công việc gì nữa."
"Trước đây ngân hàng chúng ta đã đầu tư hơn bốn mươi tỷ vào sản phẩm quản lý tài chính trên nền tảng của bên thứ ba, giờ thì nó đã sụp đổ rồi."
"Tôi nhớ là trước đây có từng nói rồi, nhóm người mua sản phẩm quản lý tài sản kia đang chuẩn bị tìm văn phòng luật để kiện chúng ta, họ vừa mới tìm được một văn phòng luật, đó còn là một văn phòng luật rất nổi tiếng nữa."
"Hồng Khuyên Sở của Nam Đô, nổi tiếng toàn quốc."
"Tòa án Trung cấp đã thụ lý vụ án. Nếu họ thắng vụ kiện này thì ngân hàng sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn. Anh nói xem, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Vu Vãn Đông nói thẳng hết mọi vấn đề.
Mạnh Tử Kiến nhíu mày: "Chẳng phải là chuyện đó đã được giải quyết xong rồi à?"
"Nhóm nhà đầu tư kia cũng đã từng liên tục khiếu nại với Ủy ban Giám sát ngân hàng, nhưng nhìn xem, hiện tại chúng ta vẫn ổn mà."
"Chẳng phải là đã áp chế được thông tin rồi hay sao, còn có vấn đề gì nữa chứ? Kiện thì cứ kiện đi, họ có thể gây ra ảnh hưởng gì được đây?"
"Hơn nữa… Dự án quản lý tài sản này là do con trai thứ của phía Lâm gia phụ trách. Ban đầu họ nói là muốn vào Ngân hàng Lai Hải của chúng ta để rèn luyện."
“Đồng ý cho vào rồi thì kết quả lại là chúng ta phải gánh chịu một lỗ hổng lớn như vậy, cậu ta không chịu trách nhiệm thì ai chịu trách nhiệm?"
"Ban đầu sản phẩm quản lý tài chính trên mạng của chúng ta đều có quy hoạch. Tiểu Lâm này vì trẻ tuổi lại nóng tính nên đã lấy tiền từ sản phẩm quản lý tài chính này để đầu tư vào dự án lớn."
"Kết quả là gì? Dự án lớn của cậu ta không có đủ tư cách xét duyệt, trực tiếp để cho người ta lừa. Dự án bị sụp đổ hết!"
"Khiến cho ngân hàng của chúng ta bị thiệt hại hơn bốn mươi tỷ, chuyện này không để cho cậu ta gánh chịu thì để ai chịu?"
"Dù sao thì chúng ta cũng không cần phải lo về chuyện này. Đây đều là cái bẫy do Tiểu Lâm tạo ra, nhà của cậu ta khẳng định là sẽ giải quyết ổn thỏa thôi."
"Miễn là không bị điều tra hoặc Ủy ban Giám sát không gây áp lực với chúng ta."
"Mọi chuyện đều sẽ dễ thôi."
Đối mặt với câu trả lời của Mạnh Tử Kiến, Vu Vãn Đông nói:
"Nhưng những sản phẩm quản lý tài chính đó sẽ bị thanh lý hoặc điều tra. Lúc đó chúng ta giấu kiểu gì đây?"
"Tạm không nói đến việc khác, nếu Tiểu Lâm gánh trách nhiệm thì chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng gì, việc điều tra sẽ không dính dáng gì đến chúng ta."
"Nhưng chúng ta cũng chỉ là một ngân hàng nhỏ, ngân hàng nhỏ thường không thể chịu được sóng gió mạnh. Nếu chuyện này tạo ra ảnh hưởng dư luận lớn thì ngân hàng của chúng ta có thể sẽ phải trực tiếp tuyên bố phá sản."
"Vụ việc như vậy, hỏi xem có ngân hàng nào chịu đựng nổi được sức ép lớn như thế không?"
"Ngân hàng lớn nhất trong nước có chịu nổi không?"
"Sao mà chịu được chứ!"
"Đây mới chính là điều mà tôi lo lắng nhất!"
Đối mặt với câu hỏi của Vu Vãn Đông, Mạnh Tử Kiến ung dung phủ nhận:
"À đúng rồi, có một việc mà anh không biết, tôi cũng mới biết hôm qua thôi."
"Tiểu Lâm nói là lúc đầu khi giới thiệu sản phẩm này, đối mặt với nhà đầu tư, cậu ta đã nói là sản phẩm quản lý tài sản không lời không lỗ, nhưng thực tế thì trong hợp đồng lại ghi đó không phải là sản phẩm quản lý tài sản không lời không lỗ."
"Nói cách khác, lúc bán sản phẩm quản lý tài sản này cho nhóm nhà đầu tư kia, cậu ta đã lừa họ."
"Nhóm nhà đầu tư kia không biết là mình đã mua nhầm sản phẩm nên dù có kiện thì cũng không có tác dụng lớn. Lợi nhuận càng cao thì rủi ro càng lớn, họ đã mua sản phẩm quản lý tài sản với tỷ lệ lợi ích cao như vậy, chắc chắn sẽ phải gánh chịu rủi ro nhất định."
"Dù cho có dư luận trên mạng thì chúng ta cũng có thể nói rằng là do họ đã mua sản phẩm quản lý tài sản có lợi nhuận. Hơn nữa, chúng ta hoàn toàn có thể không thanh lý, hoặc là hạn chế thanh lý và chỉ thanh lý phần định kỳ."
"Chẳng phải như vậy là đã có thể giải quyết được vấn đề rồi sao?"
"Cuối cùng, vấn đề quan trọng nhất vẫn là việc Ủy ban Giám sát ngân hàng có phạt chúng ta hay không. Theo luật pháp thì mức phạt cũng không nhiều."
"Dù sao, ngân hàng chúng ta cũng không thể gánh chịu khoản bồi thường lớn như vậy. Tới tận bốn mươi tỷ, ngân hàng nhỏ như của chúng ta làm mà sao gánh nổi được chứ."
"Cứ để họ kiện đi, tôi sẽ thông báo lên cho bộ phận pháp lý để họ xử lý những vụ kiện này bằng các điều khoản trong hợp đồng mua bán."
"Anh không cần phải lo lắng. Dù không thể gánh chịu nhưng cái bẫy này cũng không phải là do chúng ta tạo ra, sẽ có người tìm cách giải quyết thôi.."
"Chúng ta không phải là người nên lo về chuyện này nhất. Yên tâm đi, chuyện này sẽ có người giải quyết."
"Nếu không có ai giải quyết thì cứ tiếp tục làm theo kế hoạch, chúng ta vẫn còn hy vọng."
Mạnh Tử Kiến an ủi Vu Vãn Đông.
Ngân hàng này là do y và Vu Vãn Đông cùng thành lập. Với tư là cổ đông lớn thứ hai, y chắc chắn không muốn ngân hàng bị phá sản.
Y hiểu rõ những điều mà Vu Vãn Đông đang lo lắng.
Chuyện đã xảy ra rồi, hiện tại cũng không còn phương án nào tốt hơn cả.
Chỉ có thể giải quyết từng bước một. Tình hình hiện đã rất rõ ràng, dù dùng thủ đoạn pháp luật nhưng đối phương vẫn chưa biết liệu tòa án có phán quyết bồi thường số tiền này hay không.
Cho dù tòa án có phán quyết ngân hàng phải bồi thường thì họ cũng không thể lấy ra được, kể cả là yêu cầu họ phải bồi thường theo kỳ hạn hay là kéo dài thời gian, tất cả những điều trên, tòa án có thể làm gì được?
Tòa án có thể cưỡng chế tài sản khác của họ không?
Chắc chắn là không!
Bởi vì tài sản khác của họ là các khoản quản lý tài sản có đảm bảo lời lỗ của người khác, chúng đều được pháp luật bảo vệ.
Do đó mà kết quả cuối cùng vẫn chỉ có thể là xử lý lạnh nhạt.
Điều mà Mạnh Tử Kiến lo lắng nhất là việc gia đình Tiểu Lâm có thể gánh chịu được hậu quả do chuyện này gây ra hay không.
Nếu họ có thể gánh chịu được… Xem như là không có gì để nói, khi đó cũng chỉ có thể để cho các nhà đầu tư tự mình chịu thiệt.
Do đó, khi đối mặt với tình huống này, Mạnh Tử Kiến đã yêu cầu Vu Vãn Đông liên lạc với gia đình Tiểu Lâm để giải thích rõ tình huống này, xem xét thái độ của họ.
Vu Vãn Đông cũng hiểu rõ là hiện tại không còn cách nào tốt hơn. Chuyện đã xảy ra rồi, bốn mươi tỷ kia cũng đã mất, giờ chỉ còn cách gánh chịu.
Ông ta gọi điện rồi mô tả rõ mọi vấn đề cùng vụ kiện của tòa án cho đối phương nghe.
Trong nhà của Lâm Sinh.
Lâm Sinh ngồi trên sofa, nghe điện thoại của Vu Vãn Đông.
Ông cảm thấy thất vọng với đứa con trai thứ của mình.
Lúc đầu thì con trai thứ của ông nói là muốn theo đuổi lĩnh vực tài chính. Vì biết rõ tính cách của con trai nên ông mới nghĩ đến việc đưa nó vào một ngân hàng nhỏ để rèn luyện trước.
Ai ngờ là con trai của ông lại dám đi lừa đảo bốn mươi tỷ!
Đó còn là sản phẩm quản lý tài sản có đảm bảo lời lỗ!
Nếu chỉ là ngân sách thì dù có bị thiệt hại chút tiền cũng không sao, những người mua ngân sách đều hiểu rõ rằng quản lý tài sản sẽ phải gặp rủi ro, đó không phải là chuyện gì to tát hết.
Nhưng không, đây lại là sản phẩm quản lý tài sản có đảm bảo lời lỗ của ngân hàng!
Sao nó dám?
Đến cả quản lý tài sản có đảm bảo lời lỗ mà nó cũng dám lừa đảo? Lừa một triệu đã có thể bị phán hơn chục năm, đến tận 40 tỷ như vậy, kiểu này thì dù có bị bắn 10 phát hay là bị phán tử hình 10 lần thì đều không đủ!
Nhận được điện thoại, Lâm Sinh lập tức gọi điện thoại cho con trai thứ của mình.
"Mày đang ở đâu, về nhà ngay đi!"
"..."
--